Nếu nó là của Lý Ngạo Khung, Bắc Thần Ảnh đã sớm tổ chức nhân thủ trên đường mai phục, hạ độc thủ cướp đi.
“Những viên đã cắt ra ta sẽ lấy, coi như là phí thù lao, các ngươi không ý kiến gì chứ hả?” Tô Lạc nhìn bọn họ, cười nói.
“Không có, không có, hoàn toàn không có ý kiến gì.” Bắc Thần Ảnh liên tục lắc đầu: “Dù bên trong nguyên thạch chỉ toàn là phế liệu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Bắc Thần Ảnh cảm thấy Tô Lạc đại khái là đã cắt hết tinh thạch có trong nguyên thạch rồi, những nguyên thạch dư lại này đều là phế liệu, nàng lười dọn nên mới để lại cho bọn họ nhỉ?
Nếu Tô Lạc biết ý tưởng này của Bắc Thần Ảnh, khẳng định sẽ tát bay hắn.
Lam Tuyển cảm thấy vui mừng tới quá nhanh, có chút không chân thật, ý tưởng của hắn và Bắc Thần Ảnh giống nhau, nhưng nếu so với Bắc Thần Ảnh mà nói, hắn càng không hề che lấp, vì thế đã yếu ớt hỏi: “Tẩu tử, cái này sẽ không giống với Vương Trung Quỳ đúng không, cuối cùng cắt không ra gì hết?”
Ê nói chuyện suy nghĩ lại chút được không?
Trước khi Tô Lạc còn chưa trở mặt, Bắc Thần Ảnh và Ám Dạ Minh tức khắc rơi mồ hôi đầy đầu, mỗi người một bên kẹp Lam Tuyển ở dưới nách, xách hắn bỏ chạy.
Lúc này, người không liên quan đã đi hết ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai người Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.
Lại không đối thoại kéo dài thời gian giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164171/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.