Tiếng nỉ non nhàn nhạt này lại mang theo bi ai khó có thể ức chế.
Lúc này đây, hắn rõ ràng biết được, trong lòng nàng hắn không hề quan trọng.
Những nỗ lực theo đuổi đó của hắn có vẻ vớ vẩn mà buồn cười.
Tâm của Nam Cung Lưu Vân có sự yên ắng xưa nay chưa từng có, như sự yên ắng trước cơn bão táp.
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt mà nhìn khuôn mặt tinh xảo kia của Tô Lạc, ngay sau đó, hắn xoay người đi.
Nện bước nhanh chóng mà dồn dập.
Bóng dáng quyết tuyệt mà quyết đoán.
Nhìn bóng dáng Nam Cung Lưu Vân kiên quyết rời đi, Tô Lạc giật mình, sau đó ngây ngốc nhìn thân ảnh của hắn dần mơ hồ.
Hắn thế mà lại bỏ đi? Cứ như vậy bỏ nàng ở chỗ này?
Trong lòng Tô Lạc bỗng nhiên dâng lên cảm giác ủy khuất không thể nói rõ.
Trong lòng lại ẩn ẩn có dự cảm không hế tốt.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi đứng lại.”
Nàng hướng về phía hắn lớn tiếng gọi. Tô Lạc có một loại xúc động, xúc động muốn nói cho hắn hết thảy.
Tô Lạc nói với chính mình: “Chỉ cần hắn dừng lại, nàng sẽ nói cho hắn nghe.”
Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân không hề dừng lại bước chân, nện bước càng thêm nhanh chóng.
Sao có thể dừng chứ, làm sao dám dừng?
Hắn hiểu rõ tính tình của mình, nếu như giờ phút này không đi, chính hắn cũng không biết mình sẽ làm chuyện quá phận gì với nàng.
Thân ảnh của Nam Cung Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164166/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.