Biểu hiện của hắn với nàng rất vô tình, dường như tất cả sự ấm áp cưng chiều đối với nàng trước đây chỉ là mộng ảo. Nếu hắn muốn lấy lại, liền lấy về tất cả, lấy lại sạch sẽ.
Thế nhưng Tô Lạc có thể cảm thấy, sự lạnh nhạt của hắn với nàng chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng, là thứ để hắn tô lên lớp vỏ bên ngoài.
Lòng tự trọng của hắn lớn hơn so với bất cứ ai.
Tô Lạc ôm lấy ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, giọng nói có phần mềm nhũn: “Nam Cung, ta sai rồi...”
Thân hình tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân hơi khựng lại, nhưng vẫn ngang ngược như cũ nhấc cằm lên, không nhìn Tô Lạc, chỉ lạnh lùng nói: “Buông bổn vương ra!”
“Không buông!” Tô Lạc dứt khoát dựa đầu vào cánh tay hắn, ôm thật chặt, có chết cũng không chịu buông.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cánh tay của bổn vương ai muốn ôm là ôm chắc? Ngươi là tiểu thứ nữ không được cưng chiều nhất trong Tô Phủ, có tư cách gì mà ôm bổn vương!” Nam Cung Lưu Vân hằm hằm nhìn nàng, cắn răng, gằn từng chữ một.
Nam Cung Lưu Vân mặc dù vẫn hung dữ như trước, nhưng đã có một chút buông lỏng so với trước kia. Tô Lạc đương nhiên có thể cảm thấy được.
Tô Lạc không ngốc, ngược lại nàng rất am hiểu nghệ thuật thương lượng.
Nếu như tiếp tục đi theo chủ đề này của Nam Cung Lưu Vân, nhất định sẽ bị hắn chọc cho vỡ mạch máu, cho nên, kiên quyết không thể để hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164154/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.