“Chính là bởi vì ngươi đó!” Nam Cung Lưu Vân nghiến răng hàm: “Ngươi dám phủ nhận?”
Đôi mắt đen như mực, khí thế hung hăng đó, Tô Lạc nào dám nói một chữ không?
Được rồi được rồi, đều tính lên ngươi ta đi, vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào?” Thái độ của Tô Lạc đã dịu dàng hơn.
Nam Cung Lưu Vân bắt chéo chân, thoải mái nghiêng người trên giường, nhíu mày, hướng về phía Tô Lạc nhếch miệng, nở nụ cười tà mị.
Đây là muốn làm gì?
Đột nhiên, Tô Lạc thấy rờn rợn trong lòng.
“Tới đây.” Trên vẻ mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lưu Vân là nụ cười gian ác tà mị.
Nụ cười đó, khiến cho Tô Lạc nhìn thấy mà hoảng sợ trong lòng.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lạc theo bản năng lùi về phía sau một bước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân.
Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân khẽ động, nhíu lại: “Còn lề mề gì nữa? Vẫn chưa ăn no sao?”
Tô Lạc trái lại trịnh trọng gật đầu: “Sao ngươi biết? Ta thật sự vẫn chưa ăn no.”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân tối sầm lại, đang định nói, lại nghe thấy Tô Lạc quát to một tiếng: “Xem ngươi đêm qua bận rộn như vậy, chắc chắn cũng chưa được ăn uống tử tế! Đợi chút, lập tức mang lên cho ngươi.”
Nói xong, Tô Lạc chạy đi như một làn khói.
Nam Cung Lưu Vân vốn dĩ hận thiết bất thành cương(1),chỉ ngón tay về phía nàng, liền dừng tại không trung.
Sau đó, hắn từ từ bỏ tay xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164150/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.