Quay mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tô Lạc, trong miệng tự lẩm bẩm: “Không hổ là người mà điện hạ nhìn trúng, mới chỉ là tài nghệ nấu nướng mà đã không thông thường rồi, những cái khác, dám chắc càng xuất sắc...”
Tô Lạc hoàn toàn không biết hiệu quả chấn động mà mình tạo ra. Nàng chỉ xách lồng đựng thức ăn, chậm rãi đi về tẩm điện của Nam Cung Lưu Vân.
Nàng đã nhận sai rồi, lại đích thân rửa tay nấu canh cho hắn, sự việc lần này, hẳn là cứ bỏ qua như vậy chứ?
Lúc nàng đi vào, Nam Cung Lưu Vân đang ung dung nghiêng người nằm trên giường, một tay đỡ trán, có cảm giác lười biếng chán chường.
“Đói rồi chứ? Mau tới ăn cháo nào.” Tô Lạc đặt lồng đựng thức ăn xuống, bỏ bát cháo thịt gà xe và canh cá ngần đang tỏa hơi nóng ra, đưa tay gọi Nam Cung Lưu Vân.
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân lại chậm rãi liếc nhìn nàng, rồi nhìn trời, bĩu môi, hùng hồn: “Không ăn.”
Đây đúng là tính khí của con nít, lúc này vẫn còn giận dỗi nàng sao?
Tô Lạc bất đắc dĩ, thong thả bước tới, kéo hắn ngồi dậy: “Không được phép giận dỗi, mau nếm thử tay nghề của ta nè, cam đoan đời này ngươi chưa từng được ăn món ngon như vậy.”
Không phải Tô Lạc khoe khoang, nàng xa xỉ dùng Linh tuyền thủy làm nước canh, chỉ mình nàng biết, không có ai biết.
Bị Tô Lạc kéo cánh tay lôi đến trước bàn ăn, Nam Cung Lưu Vân trừng mắt không vừa ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164144/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.