Chương trước
Chương sau
Những ngón tay của hắn nâng cằm nàng lên, chậm rãi không để ý hừ một tiếng: “Nha đầu, ngươi hình như còn có suy nghĩ khác?”

Tô Lạc vội vàng xua tay, cười trừ: “Nói vớ vẩn, ta làm gì có suy nghĩ gì chứ? Thật buồn cười quá đi mà, ha ha ha.”

Nam Cung Lưu Vân ngây ra nhìn Tô Lạc. 

Tô Lạc cũng cảm thấy biểu cảm của mình có hơi ngây ngốc... nàng ngại ngùng gãi đầu, không biết tại sao đứng trước Nam Cung Lưu Vân, khí chất kiêu ngạo của nàng chạy đi đâu hết.

Tô Lạc nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân lạnh lùng nhìn nàng, liền chuyển chủ đề khác: “Trang viên này có giá thế nào? Ta không muốn nhận không của ngươi.”

Nam Cung Lưu Vân chắp hai tay về phía sau, tựa lưng vào thành ghế, nhướng mày nhìn nàng: “Bốn mươi chín viên tinh thạch màu xanh lá.” 

Bốn mươi chín tinh thạch màu xanh lá? Như vậy không đắt, chỉ cần thủy tinh tử ngư nhả ra tinh thạch màu xanh biếc hoặc màu xanh dương, thì có thể nhanh chóng mua được.

Tô Lạc cười nói: “Cái giá này tương đối rẻ, được rồi, một tay giao tiền một tay giao hàng.”

Nam Cung Lưu Vân lại lắc lắc tay ngòn tay phải: “Không. tiền đã giao rồi, không cần giao thêm nữa.” 

“Đã trả rồi?” Tô Lạc ngạc nhiên, nàng không biết chuyện này là thế nào?

“Còn nhớ chuyện ở núi Lạc Nhật chứ?” Nam Cung Lưu Vân cười cười nhìn Tô Lạc, trông giảo hoạt như hồ li.

Tô Lạc thông minh là vậy, chỉ một chút tiết lộ liền nhớ ra. 

Nàng nhìn hắn: “Ngươi nói năm mươi viên tinh thạch lần trước dùng để trị bệnh cho ngươi sao?”

“Thông minh.” Nam Cung Lưu Vân xoa đầu nàng, giống như cách người ta vẫn làm khi khen mấy con linh long đáng yêu.

“Vậy ngươi còn nợ ta một tinh thạch nữa, tại sao không dùng hết năm mươi tinh thạch đó luôn? Như vậy không phải rõ ràng rành mạch sao?” Tô Lạc nghi hoặc không hiểu hỏi lại. 

“Ai cần rõ ràng rành mạch như vậy với ngươi.” Nam Cung Lưu Vân khẽ hừ một tiếng, trong ánh mắt sáng ngời, bí hiểm, khiến người khác khó lòng đoán được.

Chỉ là giọng nói của hắn rất nhẹ, lại hầm hầm hồ hồ, Tô Lạc nghe không rõ.

“Cái gì?” Tô Lạc tò mò hỏi lại. 

“Bốn mươi chín là bốn mươi chín thôi, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ? Bổn vương còn lừa tinh thạch của ngươi sao?” Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc nói.

“Được rồi, vậy trả lại ta tinh thạch đó.” Tô Lạc mỉm cười xòe bàn tay ra.

“Không có.” Nam Cung Lưu Vân kiên quyết lắc đầu. 

“Ngươi là ai chứ, đường đường là Tấn Vương Điện hạ, lẽ nào đến một tinh thạch cũng không có sao? Ngươi định lừa ai chứ?” Tô Lạc cười nói.

“Người thì có, tinh thạch thì không có đâu.” Mắt phương Nam Cung Lưu Vân cong lên, điệu cười giảo hoạt chẳng khác gì loài hồ li.

“Cần gì phải thế chứ, cũng không phải là không trả được.” Tô Lạc quả thật không hiểu, Nam Cung Lưu Vân định làm gì? 

Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt quả quyết, hồi lâu mới nói: “Bởi vì như vậy, mối quan hệ của chúng ta mới đa dạng hơn.”

Trong tất cả các mối quan hệ phức tạp, thì chỉ có mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ là cố định nhất.

Nếu như đưa ra cái giá là năm mươi tinh thạch, Lạc nha đầu trả hết số tinh thạch đó, cũng giống như lời nàng nói, như vậy mọi chuyện sẽ rõ ràng rành mạch. 

Nhưng làm một con nợ thì không như thế, trả hay không quan trọng là ở hắn, chỉ cần hắn không trả, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ vĩnh viễn không xóa bỏ được.

Tô Lạc hiểu được ý nghĩa sâu xa, đột nhiên cứng người lại, nàng nhìn hắn cạn lời nói: “Ngươi... làm gì mà phải khổ như vậy?”

Tình cảm của hắn, thoạt nhìn vào không có gì, nhưng lâu dần từng chút từng chút, tích lại thành từng sợi, tới cuối cùng kết thành lưới, trói buộc nàng trong đó, khiến nàng không thể thoát ra. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.