Nơi nào cũng đều là âm thanh kêu la, người bị thương đau đớn hét thành tiếng, ngựa bị dọa sợ hí vang trời. Quả thực loạn thành một đám bát nháo.
Bởi vì tên thủ hạ của Thái Tử đấu đá lung tung, khiến cho toàn bộ chỗ này trở nên hỗn loạn, mất kiểm soát.
Lúc này, bính lính phòng thủ thành nhanh chóng lao ra, nhảy vào đám người, cố gắng khống chế lũ ngựa.
Nhưng ngựa bị hoảng sợ sao có thể dễ dàng khống chế được? Trong lúc nhất thời, bọn họ lại làm cho mọi chuyện loạn càng thêm loạn.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc trong lòng, trêu ghẹo hỏi: “Lạc nha đầu thích xem loại kịch náo nhiệt như này?”
Hóa ra muốn chọc nàng cười xem ra cũng không khó.
Tô Lạc tức giận mà trợn mắt liếc hắn một cái.
Quả nhiên, nếu hy vọng người nam nhân này sẽ ra tay dẹp yên sự tình kia như chúa cứu thế hạ phàm cứu vớt toàn nhân loại thì không bằng tự mình đi giải quyết còn hơn.
“Sao lại nhìn bổn vương như vậy?” Nam Cung Lưu Vân sờ khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ngươi đẹp.” Tô Lạc tức giận mà trợn mắt, liếc xéo hắn.
“Ngươi thích thì tốt.” Nam Cung Lưu Vân tươi cười rạng rỡ.
“Nếu ta không thích thì sao?” Tô Lạc cười khanh khách, nhìn hắn.
“Nếu ngươi không thích… Dù sao ta cũng không cần giữ mặt mũi thể diện cho lắm, cứ lì lợm, la liếm không buông, quấn lấy ngươi, bắt ngươi phải gả cho ta.” Nam Cung Lưu Vân đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164101/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.