Chương trước
Chương sau
Thúy Lục liền nhíu mày nói: “Từ quản gia, rốt cuộc là ai chứ, sao lại đáng giá tới mức làm ngài phải gấp gáp như thế này? Mạnh Lương đệ thân thể không khoẻ, ngài lại không phải không biết, ngự y cũng đã dặn dò, trong vòng bảy ngày không thể xuống giường, nói cách khác…”

Từ quản gia phất tay ngắt lười nha hoàn đang nói, ảo não tới mức thiếu chút nữa là chân quỵ xuống: “Tấn Vương điện hạ! Tấn Vương điện hạ mang theo rất nhiều người kéo đến trước quý phủ của chúng ta, nghe nói là tới để đòi nợ! Hiện tại Thái Tử không có ở đây, bên trong phủ không còn ai khác chủ trì đại cục, Mạnh Lương đệ dù có là đang bị trọng thương cũng nhất định phải ra mặt!”

“Đòi nợ?” Thúy Lục còn chưa kịp có phản ứng gì, Mạnh Lương đệ sớm đã khoác áo lao tới hỏi: “Ngươi nói ai tới đòi nợ?” 

Bởi vì hôm qua bị trọng thương, cho nên bước chân của Mạnh Lương đệ vẫn còn lảo đảo, thân hình loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã.

Thúy Lục chạy nhanh xông tới bên cạnh đỡ Mạnh Lương đệ, không để cho nàng ngã xuống.

“Đúng vậy, nghe nói là đến đòi nợ!” Từ quản gia đổ mồ hôi đầy đầu, gấp đến độ quay mòng mòng. 

Mạnh Lương đệ trong lòng cũng khẩn trương theo.

Hôm qua Thái Tử phản ứng kịch liệt như vậy, có thể thấy được hắn chắc chắn thiếu rất nhiều nợ… Có thể làm cho Tấn Vương điện hạ tự mình kéo quân tới cửa đòi, nợ này… nợ này quả thật muốn tránh cũng không thể tránh nổi.

Mạnh Lương đệ khẽ cắn môi: “Thái Tử điện hạ đang ở đâu?” Ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ hắn đi trốn thật? 

“Không biết nữa.” Từ quản gia cũng gấp đến độ không bình tĩnh được.

“Sao lại có thể không biết được? Không phải cửa phủ luôn có người canh gác hay sao?” Hôm qua Thái Tử ra khỏi cửa, rõ ràng là đi ra liền quay trở lại rồi mà.

Từ quản gia gấp đến độ gãi đầu liên tục: “Lão nô cũng đang rất buồn bực, cổng phủ quả thật không hề có ghi nhận Thái Tử điện hạ ra ngoài, mà bốn phương tám hướng hiện tại đều có người của Tấn Vương điện hạ canh gác… Thái Tử điện hạ quả thật là dù có mọc cánh cũng không thể bỏ trốn trót lọt được, nhưng thật sự là tìm không thấy!” 

Mạnh Lương đệ run rẩy, thiếu chút nữa té ngã.

Thúy Lục tay mắt lanh lẹ ôm lấy Mạnh Lương đệ lung lay sắp đổ, trong lòng đối với việc làm của Thái Tử càng thêm chướng mắt.

Mạnh Lương đệ trong nháy mắt liền hiểu được vấn đề, trong phủ Thái Tử có mật đạo, Thái Tử chắc chắn là sớm đã thông qua mật đạo này mà chạy trốn tránh nợ rồi. 

Chính hắn tạo ra món nợ này, nhưng cũng chính hắn lại nhanh chóng trốn đi mất, lại còn bắt một nữ nhân yếu đuối như nàng ra mặt nhận nợ, vậy mà hắn lại là đường đường Thái Tử của một quốc gia. Chuyện như vậy hắn còn không dám đứng ra đảm đương, nếu hắn có thể đăng cơ lên làm hoàng đế, chẳng phải thiên hạ bá tánh sẽ bị hắn đẩy đến cảnh dầu sôi lửa bỏng hay sao?

Đương nhiên Mạnh Lương đệ cũng không thể suy nghĩ xa xôi được đến như vậy, nàng chỉ biết là, nàng đã thật sự vô cùng khinh thường Thái Tử!

Lúc này, một cái gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới: “Không ổn rồi không ổn rồi, Tấn Vương điện hạ đã xông vào rồi!” 

Từ quản gia đã buồn bực lại sốt ruột: “Không phải đã kêu các ngươi đem người ra ngăn lại trước hay sao?”

“Từ quản gia, chúng tiểu nhân đã cố gắng ngăn cản, nhưng đó là Tấn Vương điện hạ! Người của Tấn Vương điện hạ vừa vung tay lên, người của chúng ta liền từng đám một bị quật ngã, người nói chúng ta phải cản như thế nào đây!” Gã sai vặt ủy khuất cực kỳ.

Người khác có thể cản, nhưng Tấn Vương điện hạ… Sự uy nghiêm kia còn đáng sợ hơn so với mười Thái Tử, ai dám ngăn cản người… 

Từ quản gia cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem trách nhiệm trọng đại giao cho Mạnh Lương đệ: “Mạnh Lương đệ, chúng ta đành phải nhờ người chủ trì đại cục rồi…”

Nàng ở phủ Thái Tử hưởng phúc được mấy năm, còn ỷ thế vào chức vị Thái Tử phi tương lai mà tác oai tác phúc bên ngoài mấy năm, toàn bộ chuyện này đều bắt nàng phải chịu trách nhiệm hết mới đúng!

Nghĩ đến Tấn Vương điện hạ ngoài kia vốn là kẻ sát phạt quyết đoán thủ đoạn tàn khốc… Mạnh Lương đệ thân hình loạng choạng, ngất đi ngay lập tức… 

Chỉ còn Từ quản gia tâm tư tỉ mỉ nhanh nhẹn, hắn la lớn: “Mạnh Lương đệ, xét tính tình Tấn Vương điện hạ, nếu người không ra ngoài làm chủ đại cục, chỉ sợ toàn bộ phủ Thái Tử đều sẽ bị hắn hủy mất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.