“Thực sự gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp à!” Tô Lạc cười híp mắt nhìn hắn.
Tô Lạc biết, Nam Cung Lưu Vân và Cảnh Đế có tính khí ngang bướng, ai cũng không chịu nhận thua, cứ tiếp tục tranh chấp thì cả hai đều bị thiệt, ngược lại được hời sẽ là Thái Tử.
Cho nên, nàng nói chêm chọc cười, khiến sự việc rời xa khỏi chủ đề chính.
Nam Cung Lưu Vân bỏ lại Cảnh Đế, đi đến bên cạnh Tô Lạc, khoanh tay, thờ ơ liếc xéo Thái Tử: “Giờ có thể trả được chưa?”
“Ta...” Không trả nổi mà...
Thái Tử khóc không ra nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Hậu và Cảnh Đế.
Khấu trừ đi phí tổn thất sản xuất, hắn vẫn còn phải trả hơn hai nghìn tinh thạch, có giết hắn cũng không đền nổi.
“Không phải người có Tàng Bảo Các hay sao? Có thể lấy linh bảo khác ra trừ nợ.” Ánh mắt Tô Lạc tỏa sáng lấp lánh.
Nàng rất muốn dẫn Tiểu Thần Long đi nhặt đồ quý.
Nam Cung Lưu Vân gật đầu: “Cũng được đó.”
Lúc này, Cảnh Đế trong lòng cực kì tức giận vơi Nam Cung Lưu Vân, thấy hắn và nha đầu thối này kết hợp lại ăn hiếp Thái Tử của mình, đầu óc không tỉnh táo, ông ta liền thốt ra một câu: “Tàng Bảo Các kia thì nhằm nhò gì, có bản lĩnh thì đến Tàng Bảo Các của hoàng thất đi!”
Thái Tử nghe thấy câu này, quả thật là như mở cờ trong bụng. Hắn chạy nhanh tới ôm lấy bắp đùi Cảnh Đế: “Phụ hoàng, nhi thần cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164030/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.