Chương trước
Chương sau
Nhìn tình cảnh trước mắt này, Tô Lạc hận không thể đánh chết chính mình.

Người trước mắt toàn thân đều đen nhánh, tóc bị đốt trọi, trên người cũng có nhiều miệng vết thương, máu tươi đầm đìa.

Nhưng linh lực đang quanh quẩn xung quanh cơ thể hắn thật sự là vô cùng mạnh mẽ.

“Lý Ngạo Khung?” Tô Lạc ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, ngây ngốc lẩm bẩm tự nói.

“Cấp chín...” Bắc Thần Ảnh yên lặng mà phun ra một câu, sau đó hắn yên lặng mà quay đầu nhìn Tô Lạc: “Viên Linh Đạn Cầu kia sao ngươi lại không đập ta?”

Đờ mờ! Lý Ngạo Khung từ cấp bảy bay cái vèo lên cấp chín, đờ mờ đây là may mắn tới mức nào? Quả thực làm người ta đố kỵ đến phát cuồng có được không?

Tô Lạc yên lặng mà liếc hắn một cái, rầu rĩ mà nói: “Sớm biết kết quả sẽ như vậy, ta tự đập mình còn hơn.”

Nàng hiện tại vẫn còn yếu như vậy, vẫn luôn nằm trong giai đoạn bị đuổi giết, nếu viên Linh Đạn Cầu này đập lên người nàng, tốc độ tu luyện của nàng chắc chắn sẽ nhanh như tên lửa!

Bắc Thần Ảnh bực bội gãi đầu, hắn bắt lấy bả vai mảnh khảnh của Tô Lạc liều mạng lắc: “Tẩu tử à tẩu tử! May mắn này của ngươi là cái gì vậy? Nữ thần may mắn thật là mẹ ngươi sao?”

Tô Lạc buồn bực mà nhìn tay mình, vô tội nhìn Bắc Thần Ảnh: “Đây là may vẫn là xui?”

“Đối với các ngươi mà nói, tuyệt đối không phải là may.” Thanh âm lãnh khốc vang lên trước mặt Tô Lạc.

Sắc mặt Lý Ngạo Khung âm trầm đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm Tô Lạc, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tà ác khủng bố: “Nha đầu thúi, lần này thật đúng là nhờ vào ngươi, bằng không ta muốn thăng cấp đến cấp chín cũng rất khó.”

Hiện tại hắn hoàn toàn xứng đáng là số một trong đám thế hệ trẻ, dù Nam Cung Lưu Vân có tới thì lại như thế nào?

Hừ hừ, Nam Cung Lưu Vân tốt nhất cũng nên tới! Hắn vừa lúc có thể dẫm Nam Cung Lưu Vân dưới lòng bàn chân!

Tô Lạc hơi cong khóe miệng.

Lý Ngạo Khung nói như vậy, càng làm cho nàng muốn hộc máu.

Trong lòng Tô Lạc toàn là hối hận, hối hận đến mức ruột cũng xanh rồi, nếu thời gian có thể trở lại, nàng tuyệt đối sẽ đập Linh Đạn Cầu lên người mình!

“Được tiện nghi còn khoe khoang, ngươi không thấy thẹn sao?” Tô Lạc bĩu môi, hừ hừ hai tiếng.

Ở góc độ mà Lý Ngạo Khung không nhìn thấy, Bắc Thần Ảnh yên lặng đứng lên, yên lặng vận lên linh lực toàn thân.

Lý Ngạo Khung cười như không cười mà gợi lên khóe môi, tà ác nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Nha đầu thúi, dùng Linh Đạn Cầu đập chết ta đúng không? Vậy hiện tại ta sẽ cho ngươi thấy uy lực cấp chín do Linh Đạn Cầu tạo ra!”

Vừa dứt lời, Lý Ngạo Khung như cũ tà ác mà nhìn chằm chằm Tô Lạc cười, cười đến mức nàng sởn cả tóc gáy.

Ngay lúc đó, bàn tay của hắn dùng lực kéo, toàn bộ linh lực chung quanh đều bay đền trong lòng bàn tay của hắn, lực lượng kia mạnh đến mức khiến lòng người phải sợ hãi.

Bắc Thần Ảnh kéo Tô Lạc một cái: “Còn chờ cái gì? Chạy mau!”

Bản lĩnh chạy trốn của Tô Lạc không phải dạng vừa.

Vừa nghe Bắc Thần Ảnh lên tiếng, nàng đã xoay người bỏ chạy.

Nàng đã tu luyện Linh Vũ Bộ rất quen thuộc, lúc này đây sử dụng càng là thông thạo vô cùng, tốc độ bay nhanh, ngay cả Bắc Thần Ảnh cũng thiếu chút nữa bị nàng bỏ lại.

Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc phóng nhanh như một cơn gió đến trước mặt hắn, trong lúc nhất thời cũng hết chỗ nói…

Mắt thấy Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh chạy xa, Lý Ngạo Khung cũng không đuổi giết ngay lập tức, hắn như cũ vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ấp ủ chiêu thức kia, chỉ là trươi cười treo trên khóe miệng hắn càng thêm tà ác âm trầm.

Chạy? Cho rằng chạy nhanh là có thể chạy được sao?

Hừ hừ, hôm nay hai người các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.