Chương trước
Chương sau
Trang Đà Điểu Lý Ngạo Khung chờ sau khi tất cả bọn họ đi rồi, lúc này mới cõng Lý Nghiêu Tường trở về nhà họ Lý ở biệt viện Đế Đô.

Sau khi trở về Lý Ngạo Khung trở nên im lặng, cái gì cũng không nói.

Lý Nghiêu Tường càng hận hơn, hắn xem chuyện ngày đó như thứ rác rưởi mà vứt đi, đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại.

Nhưng mà bọn họ không nhắc đến, cũng không cấm được người khác nhắc à.

Bọn trẻ hoạt bát Bắc Thần Ảnh chỗ nào lại im lặng mà giữ bí mật cơ chứ?

Bọn họ sau khi trở về không những tuyên truyền, mà còn giúp nhà họ Lý tuyên truyền khắp nơi.

Điều quan trọng nhất là tuyên truyền Lý Nghiêu Tường chỗ đó bị trống rỗng.

Trong nhất thời, giống như toàn bộ Đế Đô đều sôi nổi ồn ào.

Lý Nghiêu Tường, chính là Nhị Cung Chủ Dao Trì Lý gia, tồn tại cao cao tại thượng à, ai biết thế nhưng là...

“Trời ạ, ngươi biết không, Nhị Cung Chủ Dao Trì Lý gia lại là... Ai, ta nói cho ngươi nghe, ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe à.”

“Đúng rồi, đúng rồi, ngươi biết không? Nhị Cung Chủ Dao Trì Lý gia... Ai, ta nói cho ngươi nghe, ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe à.”

“Dao Trì Lý gia nam nhân thế nhưng lại là thái giám, nghe nói chỗ đó thực không được... Ai, ta nói cho ngươi nghe, ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe à.”

“Có nghe qua chưa, nghe nói đời sau Dao Trì Lý gia không phải người thân sinh ra, là nhận nuôi, bởi vì vị Cung Chủ kia là thái giám, sẽ không sinh con được, này, ta nói cho ngươi nghe, ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe à.”

“Này, ta nói cho ngươi nghe, ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe à.”

Mỗi người đều nói người khác đừng nói ra, nhưng chính bọn họ lại nói cho bạn bè thân thích của mình, chuyện bát quái kinh thiên động địa như vậy sao có thể giữ kín được? Không nói thì cảm thấy cả người đều không phải tốt rồi.

Vì thế, ai cũng tỏ vẻ người nghe đừng kể cho người khác, nhưng chính mình lại lén lút nói cho người khác nghe.

Chuyện bát quái này, giống như quả cầu tuyết à, càng lăn càng lớn, còn chưa hết buổi sáng, tất cả mọi người ở Đế Đô đều đã biết, ngay cả chợ rau của Đại thần, bọn ăn xin quần áo rách rưới, bến tàu lao động vất vả...

Từ cụ già bảy mươi tuổi, cho tới đứa trẻ ba tuổi, ai chẳng biết Dao Trì Lý gia Nhị Cung Chủ thế nhưng lại là thái giám đáng chết!!!

Chờ thời điểm Dao Trì Lý gia đã phục hồi tinh thần, thì cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.

Dao Trì Lý gia tức hộc máu mà muốn đi tìm Cảnh Đế, cầu Cảnh Đế hạ chỉ xử lý những kẻ đồn đãi hãm hại người khác.

Nhưng mà Dao Trì Lý gia cao cao tại thượng, trước giờ đều lấy uy nghiêm khiến người dưới kinh sợ, nhưng xử lý loại chuyện bát quái này, trong quan hệ xã hội dường như không thể được, chỉ biết dùng vũ lực trấn áp.

Những lời đồn đại vớ vẩn bát quái này, càng trấn áp, thì càng ngược lại à, rốt cuộc miệng ở trên người khác.

Cảnh Đế cũng muốn giúp đỡ, nhưng hắn lực bất tòng tâm.

Bởi vì thói hư tật xấu người trong nước yêu thích bát quái lúc sinh ra đã có rồi, sao có thể vì một thánh chỉ mà thay đổi được?

Thánh nhân đều nói, lời đốn ngừng bởi người uyên bác, thủ đoạn cường bạo là ngăn không được.

Đầu tiên là truyền bá Lý Nghiêu Tường là thái giám đáng chết, sau lại đồn rằng, Lý Nghiêu Tường cùng chị dâu hắn... Cho nên bị Dao Trì Cung Chủ cho thiến. Đến cuối cùng, lại kết luận đám người Lý Ngạo Khung Lý Dao Dao không phải là Dao Trì Cung Chủ sinh ra...

Ham muốn bát quái của nhân dân quần chúng, đó là hừng hực thiêu đốt à.

Đương nhiên, trong chuyện này sẽ không thể thiếu đám người Bắc Thần Ảnh thêm dầu vào lửa.

Nhìn đám người hầu lên báo những lời đồn đãi mới nhất, Bắc Thần Ảnh ôm bụng lăn lộn trên giường cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.