Bắt đầu gọi nàng là Lạc Lạc nữa rồi? Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia cười lạnh châm chọc, khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, tỏ vẻ mờ mịt: “Cha, người cũng chưa từng hỏi ta.”
Tô Tử An bị nghẹn họng, ngay lập tức thẹn quá hóa giận: “Mẫu thân và đại ca của ngươi hiện tại bệnh thành như vậy, ngươi thấy vậy cũng không thèm mời Lãnh dược sư đến, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến vậy?”
Khóe miệng Tô Lạc cong lên một nụ cười nhạt châm biếm: “Ta nhẫn tâm sao? Nếu vậy, xin hỏi cha, bọn họ là vì cái gì mà biến thành bộ dáng như bây giờ? Cái gì gọi là gieo gió gặt bão, người làm cha như cha ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ta nhiều.”
Tô Lạc thật sự cũng không khách khí với hắn chút nào.
“Ngươi... nha đầu thúi!” Trong lòng Tô Tử An vô cũng phẫn nộ.
Thật ra, vừa rồi khi nghe Lãnh dược sư nói như vậy, trong lòng hắn còn ôm chút chờ mong với nha đầu Tô Lạc này. Nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy nàng, cơn phẫn nộ lại trỗi dậy, hiện tại cũng không có cách nào khiến hắn nguôi giận.
Lãnh dược sư hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Tử An một cái: “Ngươi dám mắng bằng hữu của ta? Thật to gan! Tô Tử An, ngươi muốn chết có phải không?”
Đôi mắt của Tô Tử An lại được dịp trừng lớn.
Lãnh dược sư tính tình luôn luôn cổ quái vậy mà lại ra mặt bênh vực nha đầu thúi Tô Lạc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163873/chuong-705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.