Hắn tức giận ném chén trà trong tay xuống đất: “Nha đầu thúi, nó cho rằng nó đã đủ lông đủ cánh rồi sao? Trong mắt nó có còn phụ thân này hay không?”
“Lão gia, hay là người đích thân...”
“Đích thân cái rắm! Cút!” Tô Tử An thở phì phì ngồi xuống lại ghế dựa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Tô phủ thật yên tĩnh.
Tô Tử An tức giận trong chốc lát, sau đó lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Hắn bây giờ muốn tìm người để trò chuyện, nhưng bỗng nhiên phát hiện, cả Tô phủ to như vậy nhưng đến một người trò chuyện với hắn cũng không có.
Tô Vãn - sớm đã bị ném đến rừng rậm, thi cốt vô tồn.
Tô Thanh - không biết đã được vị cao nhân nào cứu đi, hiện giờ không rõ tung tích.
Tô Tĩnh Vũ - cả người mềm như bông mà nằm trên giường, sống dở chết dở.
Tô phu nhân - giống như Tô Tĩnh Vũ.
Chỉ còn lại duy nhất một mình Tô Khê còn có thể đi đứng chạy nhảy, nhưng lúc nãy đã bị hắn tát cho một cái, bỏ chạy đi đâu không rõ.
Trong Tô phủ hiện giờ, người duy nhất sống dễ chịu lại chính là Tô Lạc, là người trước đây bị tất cả mọi người khinh bỉ miệt thị.
Hai tay Tô Tử An ôm đầu, hắn thực sự nghĩ không thông, chẳng qua chỉ mới có nửa năm, tại sao mọi chuyện lại phát sinh đến bước này?
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Tất cả đều bắt đầu từ lúc Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163858/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.