Chương trước
Chương sau
Tô Lạc, ngươi không phải là con gái ruột của Tô Tử An ta, vậy thì cũng không được hưởng vinh quang của Tô Phủ này!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tử An bèn lên buổi triều sớm.

Buổi sáng hôm đó, tâm trạng của Cảnh Đế cũng phức tạp.

Bởi Nam Cung Lưu Vân đã cảnh cáo một lần, cho nên ông ta hơn bất cứ ai khác biết được vị trí của Tô Lạc trong lòng hắn quan trọng tới mức nào.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến việc mang sinh lễ tới Dao Trì Lý Gia bị hoãn lại hết lần này tới lần khác.

Nhưng bây giờ, nha đầu khiến người ta tức chết đó đã chết rồi... lại chết bặt vô âm tín như vậy...

Cảnh Đế không biết sẽ phải đối diện với Nam Cung Lưu Vân như thế nào.

Cho nên, khi thấy Tô Tử An, Cảnh Đế vẫn muốn an ủi ông ta đôi lời, ban cho ông ta chức quan to hơn.

Nhưng khi ông ta vừa mở miệng nói: “Tô ái khanh, Tô Lạc đã chết rồi, ngươi cũng...”

Vừa nói tới đây, Tô Tử An liền đứng lên phía trước: “Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần có sớ cần tấu.”

“Ồ?” Cảnh Đế mặt ủ mày cau phất tay: “Có sớ thì tấu.”

Tô Tử An liền đưa bản sớ viết suốt đêm qua cho thái giám dâng lên trước mặt Cảnh Đế.

Cảnh Đế nhìn qua một lượt, rồi cau chặt mày, ánh mắt nghiêm nghị hỏi: “Cái gì? Tô Lạc không phải là con gái ruột của ngươi sao?”

Lời này vừa thốt ra, lập tức cả Điện Kim Loan ồ lên một tiếng.

Gần đây cái tên Tô Lạc đã nổi khắp đế đô này, mọi ngươi khen chê đều có, nhưng có mọi người đều biết, Tô Lạc là thứ nữ Tô Phủ.

Nhưng bây giờ, sau khi cái chết Tô Lạc được truyền đi, Tô Tử An lại dâng lên sớ này, nói Tô Lạc không phải là con gái ông ta?

Nhất thời, dường như tất cả văn võ bá quan đều quay ra nhìn Tô Tử An.

Trước bao cặp mắt đang muốn dò hỏi, Tô Tử An bước lên phía trước một bước, cúi đầu, nhưng giọng nói lại hào sảng nói: “Bẩm bệ hạ, Tô Lạc không phải là con gái ruột của vi thần, chuyện này là việc ngoài ý muốn của năm đó.”

Vậy là Tô Tử An kể lại chuyện năm đó nhũ mẫu bên cạnh tiểu thiếp của ông ta vì nguyên cớ gì đã đánh tráo đứa nhỏ.

Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu, khí thế hiên ngang nói: “Năm đó sau khi nhũ mẫu đó rời khỏi, đã lấy chủ sự Vương Lão Thất của Liễu Phủ, cho nên chuyện này, Tam tiểu thư của Liễu Phủ Liễu Nhược Hoa cũng có thể làm chứng.”

“Người đâu, truyền Liễu Nhược Hoa tới.” Cảnh Đế cau mày, lên tiếng.

Nếu như Tô Lạc không phải là con gái của Tô Tử An, vậy nàng ta là ai? Năm đó rốt cuộc là ai đã đánh tráo đứa bé?

Liễu Nhược Hoa rất nhanh đã được truyền tới, dưới sự chú ý của vô số ánh mắt, ban đầu nàng ấy còn lo lắng bất an.

Nhưng vừa nghĩ tới Tô Lạc, trong lòng lại vô cùng tức giận, phẫn nộ nói: “Thần có thể làm chứng chuyện này, năm đó vị nhũ mẫu đó đã nói tới chuyện này.”

“Vậy ngươi có biết, nhũ mẫu và Vương Lão Thất đang ở chỗ nào không?”

Ánh mắt Liễu Nhược Hoa sụp xuống, trong lòng ủ rũ, miệng mấy máy không nói nên lời.

Cảnh Đế thấy vậy bất giác cau mày.

Nếu như chứng mình lai lịch Tô Lạc bất minh, đợi sau khi Lưu Vân trở lại vẫn còn có lợi để nói, nếu như không được, tới lúc đó ông ta phải đối diện thế nào với Lão nhị?

Vậy là, ông ta đập mạnh tay xuống ngài vàng, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần nói ra, còn chuyện này sẽ do trẫm làm chủ.”

Liễu Nhược Hoa lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Đế: “Ban đầu là ở bên ngoài một trấn nhỏ ở sơn mạch Lạc Nhật, trước đó thần đã tiết lộ chuyện này với Tấn Vương Điện hạ, cho nên về sau... Vương Lão Thất và nhu mẫu đó đã mất tích.”

Liễu Nhược Hoa nói ra những lời này khiết tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ý tứ trong lời nói của bà ta rất rõ ràng, Vương Lão Thất và nhũ mẫu Dương Thị đó đã được Tấn Vương Điện hạ dẫn đi rồi.

Hóa ra… ngay từ ban đầu Tấn Vương Điện hạ đã biết chuyện Tô Lạc không phải là con gái ruột của Tô Tử An...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.