Tô Lạc nhẹ giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Nàng lại không phải cố ý à, ai kêu nó tự động lăn đến chân nàng? Lúc đó nàng nhặt nó cũng không cự tuyệt.
Nhóc con còn đang trong cơn tức giận: “Đều là lấy máu nhận chủ! Còn có thể làm gì bây giờ! Ngươi không thể tu luyện sớm một chút đột phá thành cấp mười sao?”
Tô Lạc khụ khụ hai tiếng: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Có điều, nếu nói nhóc con này đi theo Nam Cung, dựa vào sức mạnh của Nam Cung, xác thực rất nhanh sẽ đột phá đến cấp mười, đi theo nàng sao... Cần phải đi theo nàng bỏ mạng nơi chân trời à...
“Bình tĩnh cái rắm! Nếu không phải một lần đổi chủ nhân sẽ hao tổn trăm năm tu luyện của ta! Tiểu gia ta... Hừ!” Nhóc con quay lưng mà hừ lạnh hai tiếng, tức giận mà xoay người qua chỗ khác.
Tô Lạc có thể nhìn thấy bộ dáng cục đá đỏ rực kia bóng đen nhỏ bé đang giương nanh múa vuốt, không khỏi bật cười.
Tô Lạc buông tay: “Mặc kệ tương lai thế nào, bây giờ ngươi chỉ có thể đi theo ta. Được rồi, nói nhiều cũng không được gì, mau nói cho chủ nhân ngươi là ta phải làm sao để đi ra khỏi nơi này.”
Phòng nhỏ này vuông vức, không có cửa chính cũng không có cửa sổ, vách tường lại cứng cỏi vô cùng, hoàn toàn không có cách nào đi ra ngoài.
“Ngốc chết đi!” Nhóc con ghét bỏ mà trừng mắt: “Dùng không gian hư vô bao bọc lấy tay, thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163753/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.