Thân ảnh hắn vừa khuất bóng, Tô Lạc cười khổ mà xoa xoa cằm.
Biểu hiện hôm nay của nàng có phải đã khiến người khác kinh hãi quá rồi không?
Cho nên Tử Nhiên vốn luôn luôn ôn nhuận, bình tĩnh, lại biến thành bộ dáng tiểu hài tử ngốc nghếch kích động.
Dung Vân đại sư mặc một bộ y phục màu trắng, vạt áo đẹp đẽ quý giá mềm mại tạo thành một vòng cung uốn lượn, tầng tầng lớp lớp phủ trên chiếc ghế gỗ tử đàn.
Ông ta ngồi ngay ngắn dưới giàn hoa tử đằng, tự mình chơi cờ.
Bên cạnh ông ta là ấm trà đang sôi sùng sục trên lò lửa nhỏ bằng đất sét.
Sau khi nghe Tử Nhiên vừa run vừa bẩm báo lại.
Dung Vân đại sư tùy ý thả một quân cờ, mặt mày không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta biết rồi, lui xuống đi.”
Sư phụ sao lại không hề kinh ngạc?
Nhưng mà hắn ở bên cạnh Dung Vân đại sư đã nhiều năm, cũng hiểu tính tình ông ta luôn lạnh lùng, cho nên Tử Nhiên chỉ im lặng mà lui xuống.
Sau khi Tử Nhiên rời đi, Dung Vân đại sư ném quan cờ trong tay đi, nằm ngửa ra ghế.
Ngón tay trắng nõn tính tế gõ gõ lên tay vịn, trên mặt Dung Vân đại sư hiện lên một nụ cười tươi ôn nhuận như ngọc, lại lộng lẫy say lòng người như hoa đào tháng tư.
“Nha đầu này…” Dung Vân đại sư cười khổ thở dài, lắc lắc đầu.
Tử Nhiên quay trở lại phòng luyện dược.
“Sư phụ nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163712/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.