Mệnh lệnh xuống núi lần này thật rất hấp tấp, ngày thứ hai Tô Lạc đã cùng Tử Vũ rời đi.
Dung Vân nhìn bóng dáng Tô Lạc càng lúc càng xa, đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp.
“Sư phụ, ngài không sợ tiểu sư muội xảy ra chuyện sao?” Tử Nhiên lo lắng hỏi một câu.
Ở chung nửa năm, Tử Nhiên đã xem Tô Lạc là em gái ruột của mình, khi nói chuyện đều có ý bảo vệ nàng.
Một lúc sau, Dung Vân đại sư mới chậm rãi than một tiếng: “Nếu ngay cả cánh cửa này cũng không qua được, thì mảnh đại lục này sao có thể dựa vào nàng mà…”
Đợi nửa ngày, Tử Nhiên vẫn không đợi không đợi được nửa câu sau.
“Mảnh đại lục này dựa vào tiểu sư muội?” Tử Nhiên ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt.
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Dung Vân đại sư nhìn phía đông ráng đầy lửa đỏ, đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên ánh sáng phức tạp.
Đây là sứ mệnh của thần nữ.
Trốn không thoát đâu.
Chỉ hy vọng nàng có thể mau chóng trưởng thành, bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm.
Tô Lạc hoàn toàn không biết kỳ vọng mà Dung Vân đại sư phó thác cho nàng.
Lúc này nàng đang cùng Tử Vũ chạy như bay về hướng Rừng Rậm Ma Thú.
“Này, ta nói nè sư huynh cục đá, dừng lại nghỉ một lát được không?”
Cái trán trơn bóng của Tô Lạc thấm đầy mồ hôi, đôi tay chống hai bên eo, thở hồng hộc mà kéo Tử Vũ.
Tử Vũ hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163699/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.