Không còn cách nào khác, Tô Lạc vừa bị chơi kia chỉ có thể ném bản đồ vào không gian, chờ sau khi trở về sẽ tính sổ với sư phụ.
Hiện tại nàng bị lạc đường, chuyện quan trọng nhất chính là tìm con đường thoát ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, vành tai Tô Lạc lại hơi chuyển động.
“Sư huynh, phía trước hình như có tiếng đánh nhau.” Đôi mắt của Tô Lạc nháy mắt lóe sáng, giống như tên trộm vừa thó được đồ tốt.
Thật ra với tu vi của Tử Vũ, hắn đã sớm nghe thấy được.
Nhưng nguyên tắc của hắn là chỉ ra tay khi tính mạng của Tô Lạc bị đe dọa, thế nên hắn chắc chắn sẽ không nhắc nhở.
Nghe vậy, hắn chỉ thoáng gật đầu.
Tô Lạc đã tập mãi thành thói quen với sự hờ hững của hắn, nhún nhún vai, cùng hắn tiến về nơi phát ra tiếng đánh nhau.
Tử Vũ đã biến mất, Tô Lạc sớm đã quen nên cũng không trách.
Cơ thể linh hoạt như mèo của nàng tránh ở phía dưới bụi cây sum xuê, nấp đằng sau lá cây để quan sát hai người đang đánh nhau ở phía trước.
Nhưng chỉ mới nhìn một cái, Tô Lạc đã hơi nhăn mày lại.
Bởi vì nàng phát hiện trong hai người đang đánh nhau ở phía trước, có một người nàng từng gặp mặt một lần.
Tử Nghiên cô nương cá tính ngay thẳng của Luyện Ngục Thành.
Tô Lạc cũng rất quen thuộc với đối thủ của nàng ta.
Bởi vì trên đường đi tới, nàng đã thấy qua không dưới ba thi thể có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163661/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.