Ai ngờ, Tô Lạc đi được một đoạn đường rồi lại vẫn phát hiện Tử Nghiên.
“Sao lại đi theo ta?” Tô Lạc nhíu mày.
“Ai đi theo ngươi? Ta có nói là sẽ đi theo ngươi sao?” Tử Nghiên mạnh miệng.
“Vậy hiện tại ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
Tử Nghiên tùy ý thoáng nhìn, chỉ cái dấu vết nhợt nhạt sắp bị đạp lên: “Theo dấu vết này đi, ngươi nhẹ nhàng cẩn thận đi.”
Tô Lạc cạn lời.
Dấu vết trong bụi cỏ kia rõ ràng là do nàng đi ra mà có.
“Muốn theo ta đi cứ việc nói thẳng, thật cứng đầu.”
“Ai muốn đi theo ngươi? Ta chỉ là… Chỉ là…”
“Ngươi không phải sợ lạc đường hay sao? Ngươi không phải từ Luyện Ngục Thành tới sao?” Tô Lạc nghe vậy, đôi mắt trừng lớn.
Tử Nghiên hung hãn trừng lại: “Ai quy định đến từ Luyện Ngục Thành đều là cao thủ đi đường? Ta cứ mù đường đó thì sao hả?”
“Vậy ngươi đi theo ta, hy vọng ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài sao?” Đôi mắt Tô Lạc chớp chớp sáng lấp lánh.
Tử Nghiên gật gật đầu.
Tô Lạc tức khắc liền cười, cười như hoa nở mùa xuân, nàng vỗ vai Tử Nghiên, thấm thía thở dài một tiếng: “Cô nương, người chọn sai người rồi, bởi vì ta… cũng lạc đường.”
“Hơ?” Tử Nghiên ngây ngốc mà nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc trịnh trọng gật đầu, nghiêm trang mà nói: “Ta thật sự lạc đường.”
“Phụt!” Hai người nhìn nhau, bắt đầu bật cười điên dại.
Đến cuối cùng cười ha ha lẹn rõ to.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163655/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.