Tật xấu của Tiểu Thần Long đương nhiên là do lây nhiễm từ người chủ nhân của nó rồi.
Tính cách đã hình thành, muốn bẻ trở lại thì khó khăn vô cùng.
Tử Nghiên ngơ ngác mà nhìn Tô Lạc: “Cái ly của ta…”
Tô Lạc bất đắc dĩ, nhéo cổ Tiểu Thần Long, trực tiếp xách nó ra đặt lên trên bàn: “Mau trả cái ly cho tỷ tỷ, có nghe hay không?”
“Rồng, rồng, rồng?”
Khi Tử Nghiên thấy rõ ràng con rồng nhỏ cuộn thành một cục tròn vo ôm cái ly vào lòng, người vốn luôn bình tĩnh như nàng cũng có chút cà lăm.
“Ngươi dám nuôi một rồng làm linh sủng?” Tử Nghiên kích động đến mức thiếu chút nữa đã tự sặc nước miếng của mình.
So sánh với Tử Nghiên đang kích động thì Tô Lạc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng tùy ý xua tay, ý bảo Tử Nghiên tạm thời đừng nóng nảy, nàng sẽ từ từ thuyết phục Tiểu Thần Long từng bước.
“Ngoan nhaa, đó là bảo bối của Tử Nghiên tỷ tỷ, chúng ta trả lại có được không?”
Tiểu Thần Long ôm chặt Thiên Linh Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đề phòng mà nhìn Tô Lạc, liều mạng lắc đầu.
Tô Lạc buồn bực mà thở sâu: “Không thể tùy tiện lấy bảo bối của người khác, nhanh lên, ngoan ngoãn giao cái ly ra đây.”
Tiểu Thần Long cảnh giác mà nhìn Tô Lạc, hai cái móng vuốt nho nho gắt gao ôm chầm cái ly.
Tô Lạc ưu nhã mà đỡ trán.
Cái thằng nhóc đần thối này, nó cho là chỉ cần ôm như vậy là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163646/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.