“...” Cục đá nhỏ mới là xấu nhất. Tiểu Thần Long cũng có chút tức giận.
Bị người mắng, không thể cãi lại, vậy đánh trả đi.
Vì thế, Tiểu Thần Long luôn luôn ngoan ngoãn của chúng ta duỗi cái móng vuốt nhỏ cường tráng ra, trực tiếp đập vào cục đá kia, khiến nó văng đi một đoạn rất xa.
“Vèo!”
Cục đá nhỏ còn đang lải nhải mắng người vô cùng hả hê đã bị Tiểu Thần Long đá văng xa thành một đường vòng cung.
Còn chuyện nó bay đến chỗ nào... Ai mà biết được?
Phía xa xa truyền đến tiếng Tiểu Thiên Thiên lải nhải chửi rủa.
Nhưng bởi vì cách Tiểu Thần Long rất xa, cho nên nó cũng không nghe rõ cho lắm.
Vì thế, Tiểu Thần Long dứt khoát không quan tâm nữa.
Lúc này, Tô Lạc dùng trạng thái linh hồn đi vào trong không gian.
“Này, Tiểu Thiên Thiên đâu rồi?” Tô Lạc nhìn xung quanh, nhìn một lúc mà vẫn không thấy cục đá kia.
Nhớ rõ lúc trước nàng để nó ở chỗ này mà, không lẽ nàng nhớ lầm rồi?
Tiểu Thần Long có chút chột dạ mà rụt cổ lại, đôi mắt đen nhánh trong sáng thuẩn khiết yên lặng nhìn Tô Lạc.
“Làm sao vậy?” Tô Lạc ngồi đối diện nó, duỗi tay vuốt cái đầu nhỏ của nó.
Tiểu Thần Long băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng giơ hai cái mỏng nhỏ lấy cái ly đưa cho Tô Lạc.
“Cho ta?” Tô Lạc chỉ vào cái mũi của mình.
“Ừm!” Tiểu Thần Long nghiêm túc gật đầu.
Tô Lạc cầm cái ly, tỉ mỉ nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163638/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.