Nếu như lúc này có thể quay ngược lại thời gian thì tốt.
Nếu như thế giới này có thuốc hối hận, Lạc Điệp Y muốn uống nửa lạng!
Lần này nàng mở miệng lại thu hút sự chú ý của Kim Cương Vượn Vương.
Trước đó, là giọng của Lạc Điệp Y khiến cho Kim Cương Vượn Vương tỉnh giấc.
Cho nên Kim Cương Vượn Vương ghi nhớ rất rõ giọng nói này.
Trong nháy mắt, ánh mắt nó lạnh lùng liếc qua Lạc Điệp Y!
“A!” Khi nhin thấy ánh mắt chứa đầy sự hung dữ của Kim Cương Vượn Vương, toàn thân Lạc Điệp Y đều nhũn ra! Nàng ôm chặt lấy ngực, cả người như phát điên mà lớn tiếng kêu la!
“Bịch... bịch...bịch!” Kim Cương Vượn Vương bước từng bước lớn, thân hình to lớn của nó đang di chuyển về phía Lạc Điệp Y.
Đôi chân nó vừa thô vừa to, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi bước đi của nó lại phát ra những âm thanh to vô cùng.
Mỗi một bước như bóp nghẹn tim mọi người có mặt tại đó.
Tình thịch... tình thịch...
Mỗi người đề nghe thấy rõ tiếng nhịp tim đang đạp loạn xạ lên của mình.
Ngay cả Tô Lạc và Tử Nghiên cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Tô Lạc và Tử Nghiên đều đứng sát vào vách núi, hai bọn họ nín thở lắng nghe, còn tim vẫn cứ đập loạn xa lên.
Kim Cương Vượn Vương từng bước từng bước tiến về phía Lạc Điệp Y, đột nhiên lộ ra một cái lỗ vừa để chui ra ngoài.
Đường lui đã bị chặn, chỉ còn lại con đường duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163610/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.