“Dung Vân đại sư vang danh khắp thiên hạ, không ai là không biết! Ngươi nói ta không thể đánh đồng Dung Vân đại sư với gia gia của ngươi sao? Ha ha ha! Lát nữa ta sẽ đem những lời này truyền ra ngoài, để xem Lạc gia các người làm sao đối mặt với người trong thiên hạ đây!”
Lời nói này của Tử Nghiêm âm vang hữu lực, lại mạnh mẽ hùng hồn, lập tức khiến cho huynh muội Lạc gia khiếp sợ.
Lạc Điệp Y vẫn còn đang choáng váng, Lạc Hạo Thần đã có phản ứng lại: “Ha ha ha! Buồn cười quá! Tô Lạc là đồ đệ của Dung Vân đại sư? Vậy thì ta chính là đệ tử thân truyền của thành chủ thành Luyện Ngục rồi! Mạnh miệng thì ai mà không làm được?”
Tử Nghiên nghe thấy vậy, liền cười khẩy: “Ngươi là đệ tử của thành chủ đại nhân ư? Ha ha ha! Ta mới là đệ tử của thành chủ đại nhân!”
“Xem kìa, lại một kẻ khoác lác nữa. Đầu tiên thì khoác lác về Tô Lạc, sau đó lại đi khoe khoang về mình ư?” Lạc Điệp Y nghe thấy vậy, ôm bụng cười hô hố.
Lạc Hạo Thần càng thẳng thừng hơn: “Nói nhảm nhiều vậy!”
Hắn vô cùng căm ghét Tiểu Thần Long, tiến lên đoạt lấy những bảo bối kia trên người nó.
Tiểu Thần Long tức giận đến nỗi cất tiếng kêu gào “ngao ô ngao ô”, nhưng cơ thể nó đã bị giữ chặt không làm thế nào được, nó lơ lửng trong không trung, không thể động đậy được.
Thế là, Tiểu Thần Long chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163584/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.