Con gì mà bụng tròn vo vậy nè, mà nó còn đang sống sờ sờ nữa.
“Này… là cái gì?” Tử Nghiên nhịn không được vươn ngón tay chọc chọc gò má con vật nhỏ kia.
Tô Lạc nghiêng đầu nghiên cứu nửa ngày, vẫn phải lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
Béo ú, tròn trịa, khoẻ mạnh kháu khỉnh, có chút giống Lam Tinh Linh.
“Nhưng sao nó lại bị phong ấn ở bên trong?” Tử Nghiên cảm thấy thần kỳ cực kỳ.
Sơn động này bị vách đá phong ấn, vật nhỏ này lại bị giấu trong nguyên thạch bị phong ấn.
Lần này nếu không phải nhờ Tiểu Thần Long đánh bậy đánh bạ, vật nhỏ chắc hẳn là thêm vô số năm nữa cũng chưa bị ai phát hiện.
“Ta tò mò sao nó còn có thể sống sót đến tận bây giờ?” Tô Lạc xoa xoa đầu nó, tò mò trêu đùa Tiểu Tinh Linh trẻ con đang yêu kia.
“Ta tò mò là, rốt cuộc tới khi nào nó mới tỉnh giấc.” Tử Nghiên cực kỳ có hảo cảm đối với sinh vật này.
Nàng vừa dứt lời, bỗng thấy móng vuốt nhỏ từ đâu vồ tới, vỗ một phát mạnh lên đầu Tiểu Tinh Linh.
Lực đánh rất mạnh.
Tô Lạc và Tử Nghiên nhất thời đờ đẫn, Tiểu Tinh Linh kia đáng yêu như vậy mà lại phải ăn một cái tát.
Tô Lạc câm nín mà trừng mắt Tiểu Thần Long: “Ngươi đánh nó làm gì?”
Không sai, móng vuốt ban này chính xác là của Tiểu Thần Long.
Tử Nghiên đau lòng không chịu được, vội vàng ôm Tiểu Tinh Linh vào trong lòng, xoa cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163552/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.