Yên Hà tiên tử chửi ầm lên, bao nhiêu vẻ ưu nhã đều mất sạch.
Lúc này, Tô Lạc ở trong lồng sắt, nheo mắt lại.
Hóa ra, Yên Hà tiên tử chỉ ưu nhã ở trước mặt sư phụ thôi.
Thật ra, tính tình bà ta vốn dĩ vô cùng vặn vẹo dữ tợn.
Hèn gì sư phụ cứ tránh né tiếp xúc nhiều với bà ta. Nữ nhân như vậy thật sự quá cực đoan, khủng bố.
Lý Dao Dao chỉ biết khóc, uất ức mà khóc rống lên…
Những tưởng nàng là công chúa của Dao Trì Lý gia, thì nàng sẽ có được trăm ngàn sủng ái. Nhưng nàng hiện tại phải đi theo nữ ma đầu này, mỗi ngày không bị đánh, cũng bị mắng…
Yên Hà tiên tử lạnh lùng trừng mắt: “Không được khóc!”
Nghe vậy, Tô Lạc không khỏi nhìn về phía Lý Dao Dao.
Sao khi Yên Hà tiên tử thốt ra câu kia, Lý Dao Dao quả nhiên không dám khóc thành tiếng nữa. Nàng chỉ dám dùng bàn tay che miệng lại, mà nức nở thật khẽ, thoạt nhìn nàng còn đáng thương hơn đứa con nít bị đánh đòn.
Trong lòng Tô Lạc dâng trào cảm giác xúc động.
Xem ra, Lý Dao Dao đi theo Yên Hà tiên tử suốt một năm qua, nàng đã chịu không ít đau khổ rồi. Bằng không, dựa vào tính tình ngạo mạn của nàng thì không dễ dàng gì bắt nàng nghe lời như vậy.
So với tình cảnh của Lý Dao Dao, sư phụ chỉ hà khắc với nàng trong chuyện học hành, thì quả thực nàng giống như được ngâm mình trong hũ mật vậy. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163529/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.