Nhìn tiểu cô nương ra vẻ trưởng thành, Tô Lạc bất giác có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng, nàng nhoẻn miệng cười với tiểu cô nương.
Trước mắt Tô Lạc không phải là ai khác mà chính là tiểu công chúa Ngọc Lâm được Tây Tấn lão hoàng đế sủng ái nhất.
Sau khi tiểu công chúa cứu Tô Lạc, trong lòng nàng có quá nhiều nghi hoặc, cho nên thường xuyên đến đây kiểm tra.
Những lần trước đến, Tô Lạc vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, quanh người nàng giống như có một vòng bảo vệ thần kỳ, khiến người khác căn bản không thể lại gần nàng. Điều này khiến tiểu công chúa gấp đến độ chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà lần này thật khéo, vừa lúc Tô Lạc tỉnh lại.
Tiểu công chúa không bị nụ cười tươi tắn của Tô Lạc mua chuộc.
Nàng khí thế mười phần phất tay, liền có cung nữ tiến lên lau chùi ghế dựa.
Chờ cung nữ lau chùi xong, vị tiểu công chúa xinh đẹp này mới tuỳ ý ngồi xuống.
Tô Lạc bất giác buồn cười. Tiểu cô nương này chắc là lai lịch không nhỏ đâu.
Tiểu công chúa liếc xéo Tô Lạc một cái.
Nếu là người khác, câu đầu tiên khẳng định sẽ tò mò về lai lịch của Tô Lạc, nhưng mà vị tiểu công chúa này thì không. Nàng luôn là người mở miệng ra sẽ khiến người khác kinh ngạc.
“Ta cứu ngươi.” Đôi mắt đen nhánh như mực của tiểu công chúa loé sáng mà nhìn Tô Lạc, lời ít ý nhiều.
Tô Lạc gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163438/chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.