Âu Dương Vân Khởi lúc này mới hoàn hồn, hắn khôi phục sự trấn định, tức giận mà gõ đầu tiểu nha đầu: “Nhỏ mà lanh quá, được rồi, muội đi chỗ khác chơi đi.”
Tiểu nha đầu liền chạy đến cánh đồng nhỏ gần đó, Âu Dương Vân Khởi cũng không phản đối.
Lúc này, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung trên người Tô Lạc.
“Ngươi tên là Vân Lạc?” Đôi mắt hắn híp lại, ánh mắt phức tạp.
Thân hình Tô Lạc lúc này cứng đờ, sống lưng phát lạnh, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền. Nàng nỗ lực khắc chế tâm tình hiện tại của mình để không nhào lên đánh hắn!
Vân Khởi, Âu Dương Vân Khởi!
Cho dù hắn hóa thành tro thì nàng cũng nhận ra!
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc kích động. Tô Lạc hít sâu một hơi, cố gắng che giấu cảm xúc thật trong lòng, vẻ mặt bên ngoài chẳng có chút thay đổi nào.
Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Cõ lẽ, Âu Dương Vân Khởi ở thời đại này chỉ trùng hợp có cùng diện mạo với Vân Khởi của kiếp truớc thôi.
Trong lòng Tô Lạc không ngừng lừa mình dối người.
Lúc này, tiểu công chúa Ngọc Lâm lại chọc chọc vào cánh tay Tô Lạc: “Hai người các ngươi thật là kỳ lạ, mới gặp nhau lần đầu thôi mà đã nhìn nhau đến ngây người ra rồi. Hay là, hai người các ngươi bái đường tại đây luôn đi!”
Lời nói của tiểu công chúa Ngọc Lâm luôn khiến người khác phải kinh ngạc, mọi người chung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163430/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.