Tô Lạc đoán rằng, lão Hoàng đế có quen biết Nghiên Hoa, nên thử thăm dò mà nói: “Bệ hạ, ngài…”
“Đừng!” Lão Hoàng đế xua tay trốn tránh: “Ngươi có thể gọi ta là Âu Dương bá bá. Dựa vào thân phận của ngươi, gọi ta bá bá, là ta đã trèo cao rồi.”
Lão Hoàng đế cũng không còn tự xưng là trẫm nữa, đều đổi thành ta rồi.
Trong lòng Tô Lạc càng buồn bực, nàng thật cẩn thận hỏi: “Âu Dương bá bá biết rõ chuyện của mẫu thân ta năm đó chứ?”
Bị sư phụ mỹ nhân lừa gạt, rồi bị Yên Hà lão vu bà đuổi giết, nên trong lòng Tô Lạc có biết bao nhiêu nghẹn khuất.
Dù bị đuổi giết, thì cũng cho nàng biết lí do chứ?
Lúc này, lão Hoàng đế chậm rãi thở dài một tiếng: “Mẫu thân người… là con của một thần nữ và đứa con được trời sủng ái. Năm đó, có rất nhiều nam nhân xem nàng là nữ thần.”
“Chẳng lẽ Âu Dương bá bá cũng…” Tô Lạc tính hỏi thử một câu.
Lão Hoàng đế cười khổ liên tục: “Nàng sao có thể xem trọng ta?”
Lão Hoàng đế mà còn không vừa mắt sao? Như thế xem ra, nàng biết rằng, con mắt của mẫu thân rất cao.
Đúng rồi, ngay cả sư phụ mỹ nhân cũng bị cự tuyệt, thì con mắt của bà ta sao có thể không cao?
Chỉ không biết cuối cùng, người lọt vào được mắt bà ta, là ai nữa?
“Âu Dương bá bá, ngươi có biết cha ta là…” Hai trong mắt Tô Lạc nghiêm túc mà nhìn lão Hoàng đế.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163396/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.