“Không đánh cuộc.” Tô Lạc vừa thấy lão Hoàng đế cười gian xảo giống như cáo già, thì lập tức biết trong lòng ông ta suy tính cái gì, trực tiếp cự tuyệt.
“Thật là, hài tử bây giờ đều không dễ bị lừa mà.” Lão Hoàng đế kêu lên một câu cảm khái.
Nhưng mà đồng thời, ông ta cũng cảm thấy vui mừng.
Quả nhiên, huyết mạch của người kia lưu lại, không giống như người bình thường.
Tô Lạc đứng dậy cáo từ, đi về phía điện Lâm Hoa của tiểu Công chúa Ngọc Lâm.
Tiểu Công chúa tò mò mà vây lấy nàng, nói lia lịa. Thật ra, Công chúa chỉ muốn biết được lão Hoàng đế và nàng nói cái gì.
Nhưng những chuyện liên quan đến thế hệ trước, sao Tô Lạc có thể nói ra?
Tô Lạc chỉ nói đông nói tây, nói bậy một hồi, tiểu Công chúa thấy thật sự hỏi không được gì, lúc này mới ủ rũ cụp đuôi mà trợn trắng mắt.
Đêm đen nhánh như mực.
Lúc này, đúng là khoảng thời gian tối thui trước bình mình.
Thời gian này, thường thường là thời điểm mọi người ngủ say nhất sau một ngày mệt mỏi.
Nằm ở trên giường, Tô Lạc vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say, đột nhiên mở mắt ra.
Trong đêm đen, ánh mắt sáng ngời như ban ngày, lấp lóe ánh sáng sao trời lộng lẫy.
Khóe miệng Tô Lạc chậm rãi gọi lên một nụ cười, sau đó xoay người xuống giường.
Động tác nàng nhanh nhẹn mà thay y phục dạ hành, thân mình linh hoạt như loài báo nhảy ra ngoài cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163388/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.