Tô Lạc giấu ở trong bóng đêm, hạ nhịp đập của trái tim đến mức thấp nhất.
Trong đám hắc y nhân này có vài cao thủ, thực lực cường đại, không phải là người mà nàng có thể đối phó.
Cho nên Tô Lạc mới phải che dấu mình rất sâu, không thể phát ra chút động tĩnh nào.
Tốc độ của đám hắc y nhân này cực nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã bay vào hoàng cung, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Một nụ cười lạnh lướt qua đáy mắt Tô Lạc.
Đi hoàng cung tìm ta sao? Thật sự là quá muộn rồi.
Bổn cô nương đi trước một bước vậy.
Tô Lạc lặng yên không một tiếng động nhảy ra khỏi hoàng cung, thân hình linh hoạt như ly miêu nhảy mấy cái đã bay rất xa.
Lúc này đúng là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng, cho nên trên đường yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió vang bên tai.
Ánh trăng sáng tỏ nhẹ nhàng rải trên nền đất, bao trùm lên con đường một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Dưới ánh sáng màu vàng nhạt này, thân hình của Tô Lạc nho nhỏ bay cao trên mái nhà.
Mỗi một lần lên xuống đều là cách nhau khoảng trăm trượng.
Không bao lâu, cửa thành đã hiện lên ở phía trước.
Cửa thành cao ước chừng mười trượng, người thường tuyệt đối không có khả năng bay qua.
Từ trước đến nay, cửa thành chỉ có tác dụng với bình dân bá tánh bình thường, đối với tu luyện giả mà nói, cửa thành vĩnh viễn chỉ là bài trí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163381/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.