Chỉ là, đầu óc Tô Lạc luôn luôn linh hoạt, nàng đảo mắt đã bắt được lỗ hổng trong lời nói của Vân Khởi: “Phải rồi. Quan hệ hiện tại của chúng ta là hai bên đàm phán.”
Nếu là hai bên đàm phán, vậy thì việc công xử theo phép công, không cần kéo chuyện tư vào.
Tô Lạc nói xong, tức khắc khoảng cách ái muội giữa hai người mà Vân Khởi cố tình xây dựng biến thành biên giới giữa Sở và Hán, giới hạn rõ ràng.
Ánh mắt Vân Khởi đông cứng, nhàn nhạt thở dài: “Tô Lạc, ngươi còn đang trách ta.”
Tô Lạc lạnh lùng xì một tiếng: “Ngươi cho rằng ta bị chứng mất trí nhớ là tâm trí ta mất hết sao? Bị người yêu đâm một đao, lại có thể trở thành chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?”
Suy nghĩ của Vân Khởi quả thật rất buồn cười, Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào chấp nhận.
Nhưng mà, nghe xong những lời này của Tô Lạc, đáy mắt Vân Khởi lại xẹt qua một tia vui sướng: “Ngươi nói… người yêu… Tô Lạc, ta…”
Lời Vân Khởi còn chưa dứt, Tô Lạc lập tức ngăn cản hắn phát tán tính suy diễn: “Đó là chuyện kiếp trước, kiếp này sao ta có thể tiếp tục thích một tên nam nhân tiểu lí tàng đao chứ? Ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi.”
Lời nói Tô Lạc không chút lưu tình, từ trên cao quất thẳng xuống, tức khắc khiến Vân Khởi bất động cả người.
Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục, hóa ra là như vậy.
Đáy mắt Vân Khởi hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163362/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.