Thủ lĩnh áo đen vẫn thẳng sống lưng mà quỳ, lấy sự im lặng để đối mặt với trách cứ của Vân Khởi.
Những kẻ áo đen còn lại thì vẫn không nhúc nhích mà đứng chặn đường của Tô Lạc.
Tô Lạc lạnh lùng cười: “Vân Khởi, hóa ra ngươi cũng chỉ được như thế.”
Mặt Vân Khởi vốn bình tĩnh như biển sâu nhưng lúc này lại phủ đầy mây đen, mưa rền gió dữ, khó bình tĩnh nổi.
Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay của nàng, rồi nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt chứa đầy thâm ý: “Tô Lạc, hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn.”
“Ngươi còn muốn nói cái gì?” Tô Lạc cười lạnh một tiếng.
“Nếu hiện tại, ngươi chấp nhận trở lại bên cạnh ta, thì ta có thể bảo vệ ngươi bình yên vô sự.” Nói cách khác…
Câu nói kế tiếp, Vân Khởi còn chưa nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không phải người một nhà, thì đó chính là kẻ địch.
Khóe miệng Tô Lạc hiện lên nét châm chọc: “Ngươi quả nhiên vẫn không hiểu ta.”
Tô Lạc sao có thể bị người khác uy hiếp?
“Ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?” Vân Khởi vừa chua xót vừa thất vọng mà ngóng nhìn nàng.
Nàng tình nguyện lựa chọn cái chết, chứ không muốn trở lại bên cạnh hắn sao?
Nghĩ đến sự lựa chọn của nàng, Vân Khởi chỉ cảm thấy trong lồng ngực bùng lên một ngọn lửa, dường như muốn xé rách hắn thành từng mảnh nhỏ.
“Phải! Ta chán ghét ngươi như vậy đấy.” Lời nói của Tô Lạc sắc bén, không niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163360/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.