Nam Cung Lưu vân hoảng sợ, dự tính bỏ chạy, nhưng mà Tô Lạc đã kịp túm lấy vạt áo hắn, hừ lạnh mấy tiếng: “Ngươi nói ai sửa mặt hả? Hừ hừ! Dung mạo trước kia của bổn cô nương khó coi lắm sao?”
“Đẹp, đẹp.” Mười phần khí phách của Nam Cung Lưu Vân khi ở trước mặt Tô Lạc, lại hoàn toàn biến thành vẻ ngoan ngoãn của một con mèo nhà.
Tô Lạc lúc này mới bỏ qua cho hắn, hừ lạnh một tiếng: “Sao ta có thể đi sửa mặt chứ? Quả thật nói hươu nói vượn! Nói cho ngươi biết, dung mạo hiện tại này mới là dung mạo thật của bổn cô nương. Khuôn mặt trước kia chỉ là ảo ảnh thôi.”
“Thật sao? Chẳng lẽ ngươi trúng Di Hình Đổi Nhan?” Nam Cung Lưu Vân không hổ là đọc nhiều sách vở, vừa nghe đã hiểu ngay.
“Đúng vậy!” Tô Lạc đắc ý mà nhương mày.
“Tại sao chứ?” Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ khó hiểu.
Hắn đánh giá từ trên xuống dưới khuôn mặt tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành này của Tô Lạc.
Khuôn mặt này thật là càng xem càng yêu, rất muốn hôn một cái.
Nam Cung Lưu Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi mài ra được cơm, mà muốn chảy nước miếng.
Tô Lạc kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, liếc hắn một cái, nàng ngạo kiều hất cằm, nhàn nhạt mà nói: “Có thể là vì sợ ta lớn lên quá xinh đẹp.”
Câu nói này, tuy rằng hơi tự luyến quá, nhưng mà cũng không sai lắm.
Lúc Tô Lạc đang bày ra tư thế ngạo kiều, bỗng nhiên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163341/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.