Nếu mà bị đánh trúng, cho dù là Yên Hà tiên tử, ngay cả xác cũng không còn à.
Lúc này, trong không trung đã không có sấm sét khác.
Chỉ có lôi cầu thật lớn đang dịch chuyển rung động.
Bầu trời yên tĩnh, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi.
Toàn thân Yên Hà tiên tử cứng đờ, nàng không ngừng nuốt nước miếng, toàn thân không ngừng lui về sau, lại lui về sau!
Nhưng mà, làm cho nàng kinh sợ nhất là quang cầu lôi điện dường như đi theo nàng.
Nàng đi chỗ nào, lôi cầu liền đi đến chỗ đó.
Yên Hà tiên tử vừa sợ lại vừa tức, quả thật nàng sắp muốn ngất rồi.
Quả thật cũng không thể trách Yên Hà tiên tử được, bất kỳ ai cho dù trên đỉnh đầu có vị tổ tông đi theo như vậy, ai cũng đều sợ hãi.
Yên Hà tiên tử liếc mắt, nàng nhìn đến bên Tô Lạc.
Lúc này Tô Lạc đang dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh.
Nhưng ít ra nàng còn sống.
Không, không đúng!
Yên Hà tiên tử không phải kẻ ngốc, cho nên nàng nghĩ ngay đến vấn đề mấu chốt.
Lúc trước Lôi Kiếp cuồn cuộn hạ xuống, tay của nàng toàn bộ hóa thành khói nhẹ bay đi.
Nhưng mà Tô Lạc lại không chút nào sức lực nào kháng cự, nàng lại không có việc gì!
Nói cách này, trên người nàng nhất định mang vật trân quý!
Yên Hà tiên tử không có đoán được Tị Lôi Châu, có điều nàng nhận định trên người Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163307/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.