Tô Lạc ngâm suốt bảy ngày.
Bảy ngày vừa qua, Nam Cung Lưu Vân đúng giờ mở hai tròng mắt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Dung Vân đẩy cửa tiến vào, thấy tình huống không thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, hơi gật đầu.
Tô Lạc khoanh chân ngồi ở trong dược đỉnh, đã tiến vào cảnh giới vật và người hợp nhất.
Nàng bảo trì tư thế này liên tục bảy ngày.
Ở xung quanh nàng, linh lực không ngừng bắt đầu khởi động, trong lúc nhất thời, linh khí bắn ra bốn phía.
Thân thể của Tô Lạc tuy rằng bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng linh hồn của nàng lại đang không ngừng tu luyện.
Cũng bởi vì thân thể của nàng đang bị tổn thương nghiêm trọng, linh hồn chạy ra ngoài đơn độc tu luyện, cho nên Linh Vũ Bộ của nàng tiến bộ thực nhanh chóng.
Nhưng tiến bộ có nhanh đến đâu cũng vô dụng, với thân thể hiện tại của nàng, căn bản không thể chịu đựng được sức mạnh của Linh Vũ Bộ.
Dược đỉnh bị Dung Vân mở ra.
Tô Lạc chậm rãi thu công, ngước mắt nhìn lại.
Gương mặt luôn luôn mang theo sự bình tĩnh của Dung Vân hiện lên một chút ý cười, đôi mắt đen nhánh như mực quan tâm mà nhìn Tô Lạc: “Đưa tay đây.”
Tô Lạc duỗi tay chosư phụ bắt mạch.
Khi Dung Vân bắt mạch, ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt của Dung Vân, sợ sẽ bỏ qua bất kì biểu cảm gì trên mặt hắn.
Sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163274/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.