Nam Cung Lưu Vân ngượng ngùng sờ cái mũi.
Lúc này hắn không có gì phản bác lại.
Hắn lúc đó cũng giống như Tư Đồ Minh bây giờ, bị vẻ ngoài lương thiện hồn nhiên của Lý Dao Dao che mờ hai mắt.
Thấy Nam Cung Lưu Vân khó xử, Tô Lạc hào phóng vẫy tay: “Thôi bỏ đi, thấy biểu hiện ngày hôm nay của ngươi rất tốt, nên xóa hết nợ cũ trước kia, chuyện cũ không nên nhắc lại.”
Nam Cung Lưu Vân ôm chặt Tô Lạc, bóng dáng nặng nề bao phủ xuống, xâm chiếm đôi môi hồng dụ dỗ người khác...
Khoảng cách giữa lều trại và đống lửa không xa.
Cuộc nói chuyện của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân không hề né tránh.
Ở đây lại toàn cao thủ trong tu vi, tai thính mắt tinh.
Cho nên, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân nói chuyện, bên ngoài đều nghe rõ ràng.
Lúc Tư Đồ Minh cứu chữa, thật vất vả mới khiến Lý Dao Dao tỉnh lại, nghe bọn họ nói chuyện như vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Tam sư huynh thế nhưng nói cùng nàng không thân thiết... Không thân thiết...
Lý Dao Dao cảm thấy cả người nhẹ tênh, choáng váng hoa mắt, cực kỳ khó chịu.
“Dao Dao, ngươi...” Trong ánh mắt ôn nhu của Tư Đồ Minh lộ ra tia quan tâm: “Ngươi tính làm thế nào?”
Thái độ Nam Cung Lưu Vân rất rõ ràng.
Hắn thích ai, chán ghét ai, hắn đã nói rõ ràng. Nếu như lại bám riết lấy, vậy...
Lý Dao Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163239/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.