Trong mắt nàng là một tầng ý nghĩa khác, nàng không nói, nhưng những người khác đều hiểu.
Nàng muốn Nam Cung Lưu Vân cúi đầu trước nàng.
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân tôn quý há lại có thể cúi đầu trước nàng? Đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
Trong đôi mắt đẹp của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa sự gian ác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt kì quái: “Ngươi muốn đi, không ai có thể ngăn cản ngươi.”
Lý Dao Dao lập tức ngây người tại chỗ.
Kết quả như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Thật ra nàng biết, nếu như đã đi tới nơi này, thì không thể tay không trở về.
Bởi vì gia tộc của nàng không thể nào cho phép chuyện này xảy ra.
Nếu đã là lời đề nghị của Dung Vân đại sư, trong gia tộc hiển nhiên sẽ đạt được một số lợi ích. Nếu không thì những lão hồ ly kia sẽ không nói tốt như vậy.
Điệu bộ chần chừ của Lý Dao Dao chẳng qua chỉ là muốn Nam Cung Lưu Vân đáp ứng với nàng một điều kiện.
Cho nên, Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra lời này, Lý Dao Dao lập tức trở nên tiến thoái lưỡng nan, cứng đờ ngay tại chỗ.
“Tam sư huynh, huynh khẳng định muốn chúng ta đi sao?” Lý Dao Dao cắn môi dưới, đôi mắt chực khóc, vẻ tủi thân giống như nàng bị ép phải rời đi vậy.
Nam Cung Lưu Vân chán ghét nhíu mày.
Mỗi khi hắn cho rằng Lý Dao Dao chỉ xấu xa đến một trình độ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163202/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.