Lúc này, thân thể cao lớn của nó dựa vào triền núi, tiếng ngáy phát ra vang dội.
Mặc dù, nó đã ngủ say, nhưng lại giống như bình thường mà thở ra hơi thở khổng lồ.
Chuyện đó khiến người khác cảm thấy kinh sợ từ sâu trong nội tâm.
“Chúng ta có thể lén lút đi bỏ qua nó không?” Tô Lạc đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi.
“Tuyệt đối không thể!” Mắt Nam Cung Lưu Vân nhìn phía trước, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Ngươi tránh xa một chút, Kim Sắc quái thú sắp tỉnh dậy rồi.”
Tô Lạc bất đắc dĩ, mà nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nàng yên lặng và thật cẩn thận mà lui lại phía sau.
Giống như Nam Cung Lưu Vân phán đoán, không đến một cái nháy mắt, con Kim Sắc quái thú kia đã tỉnh dậy.
Nam Cung Lưu Vân không đợi nó hoàn toàn tỉnh táo, mà đánh một tia lôi điện rồng rắn xuống ót của nó.
Lôi điện thét chói tai, lập lòe trên đỉnh đầu kim sắc quái thú, sau đó, lập tức biến mất.
Miễn dịch với lôi điện sao?
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân hơi hơi đông cứng.
Đây vẫn làn lần đầu tiên hắn gặp loài miễn dịch với lôi điện.
Tuy rằng kim sắc quái thú miễn dịch với lôi điện, nhưng cũng nhờ vậy mà nó đã hoàn toàn tỉnh táo.
Kim sắc quái thú tức giận.
Thân thể cao lớn của nó ẩn ẩn có ánh sáng màu vàng bao quanh, lỗ mũi nó phun ra sương mù màu đen dày đặc.
Đôi mắt cực lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163136/chuong-1075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.