“Ơ! Quy định thời gian là trong bao lâu vậy chứ?!” Tử Nghiên nhảy lên muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng gương mặt kia đã biến mất không còn một dấu vết.
Đôi tay Bắc Thần Ảnh chắp lại: “Được rồi, dù sao thời gian của tất cả mọi người cũng giống nhau, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.”
“Cũng chỉ có thể tự mình an ủi như vậy.” Tử Nghiên thở dài: “Nhưng mà Lăng Sương Thảo? Lăng Sương Thảo rốt cuộc là cái gì?”
Không phải chỉ Tử Nghiên, ngay cả bốn người Lý Dao Dao bên kia cũng có nghi vấn hệt như vậy.
Ánh mắt Tô Lạc nhìn chằm chằm thảm cỏ chung quanh.
Trải qua thời gian khoảng một chén trà, Tô Lạc bắt đầu tiến lên tản bộ, ở trong bụi cỏ rút ra một gốc cây ước chừng lớn cỡ một ngón tay màu xanh biếc thảo diệp: “Đây, là nó đây.”
Tô Lạc giải thích: “Lăng Sương Thảo, trong sách cổ có ghi lại, là một loại dược liệu, có thể chống đỡ chướng khí. Sinh trưởng ở thảo nguyên cực bắc, mọc vô cùng thưa thớt. Nó dài chừng hai tấc, lá cây cũng rất giống với cỏ dại bình thường, rất khó bị có thể phát hiện.”
“Sao có thể nói là khó bị phát hiện? Rõ ràng là không phát hiện được luôn mà? Chúng nó hoàn toàn mọc lên lẫn trong đống cỏ dại mà.” Tử Nghiên buồn bực vỗ trán.
Giống hệt cỏ dại bình thường, cao cũng chỉ được có hai tấc, mọc lên chung với cỏ dại, số lượng thì thưa thớt, bà nội ai mà tìm cho được?
Tô Lạc buông tay: “Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163114/chuong-1085.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.