Thấy Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận thử thách, Tô Lạc lập tức lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn, xem hắn như Thiên Lôi, hắn sai đâu thì nàng đánh đó.
“Ai da, phu xướng phụ tùy, thật là xứng đôi quá.” Thất công tử đạm đạm cười, ngữ khí tùy ý: “Thi trí lực, thì đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Tất cả các ngươi đến gần đây đi. Các ngươi đều phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đáp đúng thì xem như là qua được cửa thứ bảy, còn nếu đáp sai thì, ha ha…”
“Đáp sai thì sao?” Tô Lạc nhẹ nhàng cười hỏi.
“Đáp sai, thì để lại một món đồ trên người các ngươi, xem như là quà kỉ niệm cho bổn công tử thôi.” Thất công tử không nhanh không chậm mà nói ra.
“Chỉ cần để lại một món đồ trên người là được sao?” Lý Dao Dao hỏi lại.
Thất công tử cười như không cười mà liếc nàng một cái, lặp lại câu vừa nãy: “Đúng vậy, chỉ cần để lại một món đồ trên người các ngươi là được.”
“Vậy được, ta chấp nhận!” Lý Dao Dao lớn tiếng nói.
Đồ vật trên người nàng không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có vài món, lại vô dụng, để lắc tay lại là được. Trong lòng nàng nghĩ như thế.
Tô Lạc hơi hơi nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như Lý Dao Dao nghĩ.
Lúc nàng đang muốn mở miệng, thì Thất công tử lại nói thêm một câu: “Thời gian để trả lời câu hỏi, tính dựa theo… thời gian bổn công tử câu được một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394157/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.