“Được, ta đi.” Tô Lạc biết, không có câu hỏi nào có thể làm khó được Nam Cung Lưu Vân, cho nên không nói gì mà lên luôn.
Thất công tử vừa quẳng cần cầu xuống, Tô Lạc liền lên tiếng trả lời: “Nước.”
Câu hỏi dễ như vậy, thực ra không chỉ có nước, mà còn có thể là những chất lỏng khác như dầu chẳng hạn đều có thể lọt qua.
Câu hỏi này, dường như là tặng không, đáng tiếc, hai người trước đó lại không trả lời được, lại còn vì thế mà mất đi tay của mình.
Nước, lại là nước! Sau khi biết đáp an, Lạc Điệp Y gần như phát điên!
Nàng không ngờ rằng, đáp án lại dễ như vậy!
Lạc Hạo Thần cũng cúi đầu, ánh mắt lộ rõ sự ảo não.
Thất công tử cười tít mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi quả thật rất nhanh, cần câu của ta cũng vừa mới hạ xuống, cũng đành vậy, coi như ngươi qua cửa, đứng sang một bên đi.”
Nếu như để ý kỹ, ai cũng có thể nhìn ra vị Thất công tử này đối xử khá tốt với Tô Lạc.
Đôi mắt đâu của Nam Cung Lưu Vân tối sầm lại.
Tô Lạc cười lớn, quay người đi về bên cạnh Nam Cung Lưu Vân.
“Ngươi phải cẩn thận.” Tô Lạc nhỏ giọng nói.
Nàng luôn cảm thấy, vị Thất công tử đó có ý quan sát sâu xa đối với Nam Cung Lưu Vân, giống như nhạc phụ muốn kiểm tra thử con rể.
Nam Cung Lưu Vân vén tóc mai rủ xuống trước trán cho Tô Lạc, bình thản cười: “Lo cho ta sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394136/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.