Lạc Điệp Y vươn tay, không ngừng bói vào muốn lấy Trừng Ảnh Kiếm.
Nhưng khiến nàng hỏng mất chính là, cấm chế bên ngoài Trừng Ảnh Kiếm quả thật quá cường đại, nàng có cố duỗi đến mức nào cũng không thể duỗ vào… Việc này, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, người khác không thể hỗ trợ.
“Không, không, Trừng Ảnh Kiếm của ta…” Lạc Điệp Y gấp đến mức phát khóc, thật giống như trước mặt nàng không phải là Trừng Ảnh Kiếm mà là cha mẹ nàng chết vậy, khóc thê thảm cực kỳ.
Tô Lạc đều hết chỗ nói rồi.
Chính là, mặc kệ Lạc Điệp Y có kích động đánh đấm cấm chế kia tới mức nào thì cũng không làm gì được.
Linh lực trên người Lạc Điệp Y vốn chỉ còn lại có một chút, nàng lại lăn qua lộn lại như vậy, hơn nữa sự tình quá mức đột nhiên, tinh thần của nàng rốt cuộc không chịu nổi, thân mình ngã xuống, hoàn toàn té ngã trên đất.
Trong lúc nhất thời, bốn phía đều yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Một hàng tám người, bảy người đều đã thí nghiệm xong, cũng chỉ còn một mình Tô Lạc chưa động tay.
“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài, dòng khí màu đen không ngừng va chạm vào cấm chế, mọi người đều cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa.
“Mau, lại không rút Trừng Ảnh Kiếm ra, tất cả chúng ta đều xong rồi!” Lạc Hạo Thần gấp đến độ rống giận.
Lạc Hạo Thần nói cũng không hề khoa trương.
Theo thời gian trôi qua, dòng khí màu đen càng ngày càng thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394094/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.