Tô Lạc nhỏ giọng an ủi: “Nếu hắn sống mà cả đời lại mơ hồ ôm ảo tưởng, vẫn xem Lý Dao Dao như bảo bối thì đúng thật là sống không bằng chết.”
Tử Nghiên nghĩ lại, cảm thấy Tô Lạc nói có lý, nhưng giọng vẫn ngập tràn tiếc nuối: “Nhưng mà đáng tiếc quá, đến phút cuối cùng, Nhị sư huynh mới thấy được bộ mặt thật của tiện nhân Lý Dao Dao. Nếu như huynh ấy không chấp mê bất ngộ như vậy, biết đâu huynh ấy cũng sẽ không chết.”
Tô Lạc cười khổ lắc đầu: “Nếu không phải là chuyện liên quan đến một khắc sống còn cuối cùng của nàng ta, hắn sao có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của Lý Dao Dao chứ?”
Chỉ khi đối mặt với ranh giới sinh tử, Lý Dao Dao mới để lộ gương mặt thật, Tư Đồ Minh cũng vì vậy mà tuyệt vọng. Chuyện này đã định sẵn là kiếp nạn của Tư Đồ Minh.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, các ngươi ít nhất sẽ thêm vài phần thắng.” Tâm tình Tô Lạc dường như không tệ.
Nếu như đội của Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh toàn bộ bị diệt, thì khi đến tổ Tử Nghiên thi đấu, sẽ phải đấu với sáu ông chú người sắt. Sáu vị cường giả, thử hỏi Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên làm sao có thể ứng phó? Hiện tại vừa ổn, bốn ông chú người sắt kia hẳn là sắp gục rồi.
“Hiện tại bốn ông chú kia còn chưa chết, tạm thời chưa thể phân thắng bại với Lý Dao Dao. Bây giờ ngươi nói như vậy có hơi sớm đấy!” Tử Nghiên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394057/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.