Đôi mắt của Tử Nghiên bỗng nhiên chợt lóe: “Nói như vậy, trong tay Lý Dao Dao đã sớm có truyền tống thạch? Vậy chẳng phải nhị sư huynh đã chết oan chết uổng sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người tức khắc im lặng.
Ngày từ đầu, trong tay Lý Dao Dao đã có truyền tống thạch, nàng muốn rời khỏi Cửu Trùng Điện lúc nào cũng được, nhưng Tư Đồ Minh lại vì cứu nàng mà chết… Thế nên, Lý Dao Dao càng thêm ích kỷ.
“Thì ra lúc trước nàng vẫn luôn giả bộ khóc, nàng vẫn luôn có át chủ bài!” Tử Nghiên nắm tay, oán hận nói.
Tô Lạc lắc đầu: “Tính tình của Lý Dao Dao là như thế nào, chúng ta là người hiểu rõ nhất, làm như vậy mới là bản tính thật sự của nàng.”
Xét theo sự hiểu biết của Tô Lạc với Lý Dao Dao, mặc kệ Lý Dao Dao ích kỷ đến mức nào, nàng đều có thể lý giải.
Bắc Thần Ảnh bỗng nhiên hấp tấp nói: “Giờ Lý Dao Dao chạy ra ngoài, cái miệng rộng kia của nàng chắc chắn sẽ bô lô ba la khắp nơi về bí mật của Tô Lạc, làm sao mà giữ bí mật được nữa chứ?”
Lới nói của Bắc Thần Ảnh nhắc nhở mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng không nói gì.
Trong sự im lặng kì lạ, Nam Cung Lưu Vân nói một câu: “Trước khi nàng đi, ta đã đánh vỡ não vực của nàng, dù nàng có đi cũng sống không được bao lâu nữa.”
Huống chi, cho dù có ra khỏi Mộc Tiên Phủ thì bên ngoài cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394007/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.