Lam Tuyển hơi hé miệng, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Tẩu, tẩu tử, ngươi phải tin tưởng Nhị ca!”
Vẻ mặt Ám Dạ Minh cũng có chút ngưng trọng, hắn trịnh trọng gật đầu với Tô Lạc: “Ngươi yên tâm, lão Nhị nhất định sẽ không phản bội ngươi. Ngươi phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng lão Nhị.”
Lúc này, mặc dù Tô Lạc muốn phủi sạch quan hệ giữa nàng và Nam Cung Lưu Vân, trong lòng lại dần dần hiểu ra, thực ra nàng không phải là không có cảm giác với Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc ngây ngốc nhìn vách tường trơn nhẵn, trong đầu trống rỗng, trái tim bỗng nhói đau.
Vừa rồi nàng không hề nhìn lầm, trên vách tường kia rõ ràng viết ba chữ...
“Ha ha ha ha ha.” Nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Tô Lạc, Thái tử lúc này đột nhiên cuồng ngạo cười lớn!
Hắn cười đến mức ngã trước ngã sau, tựa như đã báo được mối thù lớn.
Chỉ thấy hắn chỉ về phía Tô Lạc, cười đến mức hít thở không thông: “Ha ha ha ha ha, nha đầu thúi, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ha ha ha.”
Thái tử điện hạ thoải mái cuồng vọng cười lớn, đôi mắt không kiêng nể gì mà trào phúng nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt hiện lên ý châm chọc.
Sắc mặt Tô Lạc trầm tĩnh như nước, không ai có thể nhìn ra tâm trạng sóng gió dữ dội ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy.
Thái tử điện hạ lại chống nạnh cười lớn: “Ây da, hai người bọn họ vào Hợp Hoan Thất đó nha. Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393721/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.