Nam Cung Lưu Vân hại nàng phải chuẩn bị tâm lý rõ lâu, chỉ sợ một câu nói không cẩn thận sẽ đả thương trái tim pha lê yếu đuối của hắn.
Giờ đây, tên này lại còn ở đó mà làm bộ làm tịch.
Tô Lạc nói với hắn: “Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.”
Khẩu khí của Tô Lạc càng hung dữ, càng nghiêm túc chất vấn, nụ cười trên khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân càng lớn, hai tay hắn vắt chéo để ở phía sau, dương dương tự đắc cong mày: “Thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên muốn biết rồi!” Cho dù có là thần tiên chắc chắn cũng sẽ có lòng hiếu kì.
“Tại sao lại muốn biết?” Nam Cung Lưu Vân nói rất khẽ, còn thoáng hiện ra ý cười, chậm rãi mà hỏi lại.
Tô Lạc trông thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, trong lòng không phục, lầm bầm: “Rốt cuộc ngươi có nói không? Dài dòng vậy!”
Nam Cung Lưu Vân lúc này mới thong thả ung dung liếc nhìn nàng, ghé lại gần tai nàng, trêu đùa: “Thật ra điều ngươi muốn hỏi, là bổn vương có bị thất thân không đúng chứ?”
Người này, quả đúng là… khẩu vị nặng, da mặt dày, câu nói ra không gây sốc thì khôngchịu được.
Nhưng mà nói trắng ra.
Việc nàng muốn hỏi chẳng phải việc này hay sao?
Đương nhiên, nếu như bản thân thừa nhận, há chẳng phải gian tiếp thừa nhận nàng rất quan tâm đến sự trong trắng của hắn hay sao? Việc này chẳng phải đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận nàng có ý với hắn hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393696/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.