Bộ dạng này của hắn, ngược lại khiến cho Tô Lạc càng thấy tò mò hơn.
Nàng một phát cởi bỏ phần áo trước ngực của Nam Cung Lưu Vân. Nam Cung Lưu Vân phản ứng rất mạnh, hét lên một tiếng: “Nữ lưu manh!”
Nhưng mà, khi nhìn thấy vết thương trước ngực của Nam Cung Lưu Vân, trong nháy mắt, Tô Lạc thấy sống mũi cay cay, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Phần da thịt vốn trong suốt như ngọc ở phía trước ngực, lúc này lại phủ đầy vết thương ghê rợn.
Nghiêm trọng nhất là một vết thương từ kiếm, từ ngực trái hướng xuống phần bụng phải, ít nhất phải dài hai mươi centinmet.
Lớp da hai bên bị bong lên, có thể nhìn thấy vết rách ở giữa, lại bị ngâm trong nước biển...Vết thương này trở nên ghê rợn và kinh khủng, Tô Lạc thấy vậy trái tim như bị bóp chặt.
Nàng lập tức đỡ hắn ngồi xuống, oán giận trách cứ hắn: “Ngươi có biết vết thương này nghiêm trọng đến độ nào không? Vì sao lại muốn giấu ta?”
Viền mắt Tô Lạc hơi đỏ, thanh âm có phần nghẹn ngào.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Nam Cung Lưu Vân nở một nụ cười tà ma: “Cuối cùng cũng nhìn thấy Lạc nha đầu khóc nhè, hiếm thấy à. Chẳng lẽ ngươi không không biết, bổn vương giấu ngươi, chính là để ngươi thấy áy náy à?”
Đã là lúc nào rồi, còn trêu chọc nàng!
Nhớ đến ban nãy mới nện cho hắn một chưởng mạnh mẽ vào ngực, lại còn đẩy hắn ra nữa, trong lòng Tô Lạc cảm thấy đau xót, cúi đầu nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393692/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.