Tô Lạc rất nhanh đã quay lại sơn động.
Vừa vào liền nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân đang ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường, từng đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp như những bức tượng thần ở Hy Lạp cổ, khiến người khác nhìn mãi không thôi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tô Lạc đưa tay huơ huơ trước mặt hắn.
Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy Tô Lạc liền thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng thở hắt mấy hơi tỏ vẻ giận dỗi.
Tô Lạc đã quen với tính khí ngạo mạn của hắn rồi, cho nên cũng không giận, nở một nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, lần ra thuốc cầm máu đã luyện xong.
“Đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu trị thương cho ngươi được rồi.”
“Chịu quay lại rồi sao?” Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng một lượt, ngữ khí có chút không vui, nhưng nàng biết hắn không giận nàng.
“Làm sao có thể đi được chứ, chỉ là đi tìm thuốc và thức ăn cho ngươi thôi.” Tô Lạc như đang diễn trò ảo thuật hô biến ra từng thứ bày đầy trên đất.
Nam Cung Lưu Vân đến nhìn cũng không thèm nhìn, liền đổi tư thế, nghiêng người đối diện nàng, nhìn những rặng cỏ ở trong góc.
Tô Lạc không biết nên vui hay nên buồn, đưa tay ra, mở đai đeo cho hắn, nhìn thấy miệng vết thương mưng mủ, sống mũi nàng không khỏi cay cay, hỏi: “Còn đau không?”
Giọng nàng khản đi, đầy giọng mũi.
Nam Cung Lưu Vân liếc nhìn nàng, rồi quay mặt đi: “Dù sao thì nha đầu ngươi cũng không quan tâm tới bổn vương, có đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393686/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.