Một cánh hoa rơi xuống mái tóc của Vũ Diệp Ưng.
Nàng ta nhìn dáng vẻ này của hắn mà bật cười. Dạ Nguyệt bước đến, nhẹ nhàng lấy cánh hoa từ mái tóc hắn.
" Vũ Diệp Ưng, ta thấy ngươi không hẳn là người xấu. Tại sao ngươi lại làm việc cho Phi Điểu Tam Hội?"
Hắn nghe vậy mà nhếch mép cười.
Lần đầu trong đời có người bảo rằng hắn không phải là người xấu.
Lúc xuống tay với kẻ khác, dù có bao lời cầu xin hắn vẫn chẳng bận tâm. Bàn tay hắn rướm bao nhiêu là máu, ai cũng bảo hắn là kẻ máu lạnh, gϊếŧ người làm thú vui...
Mặc dù hắn chỉ làm theo nhiệm vụ.
Bản thân hắn không tùy hứng gϊếŧ người như lời đồn.
" Vì ta nợ ơn người đứng đầu Phi Điểu Tam Hội."
" Hắn đã từng cứu ta. Đa số bọn ta, Điệp Trị Mộc và Nhất Song Luân cũng được cứu từ một vụ tai nạn nào đó."
Bọn họ đều tận tâm làm việc ra cũng có cái lí.
Nói như vậy, bọn họ đều là những đứa trẻ không còn người thân, không nơi nương tựa...
Trong lòng ta lại có chút đồng cảm.
Kẻ cứu mình từ cõi chết, ta đương nợ hắn suốt đời, cũng sẽ làm việc trã ơn giống bọn họ.
Cũng cùng lúc đó ở bên phía hội tám chuyện của Nhất Song Luân.
" Vậy ra tên Tôn Hữu Thiên ngươi đã từng lạc mất anh trai mình trong vụ hỏa hoạn sao?"- Điệp Trị Mộc nghe hắn kể lại câu chuyện mà khóc ra nước mắt
" Đúng vậy, ta đã đi tìm hắn khắp nơi. Nhưng mà..."
" Trường hợp người giống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-song-hanh-nuong-tu-dung-hong-tron/1124774/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.