Cả hai đều giữ khoảng cách an toàn, đứng trên cây xa mà quan sát.
Cả đoàn quân chứng kiến cái chết của tướng quân đều hoảng sợ. Một tên trong số chúng cố gắng trấn an những tên còn lại. Khi thấy hai kẻ đứng từ xa trên cây. Hắn liền nhận ra đó là hoàng thượng và đại tướng quân.
" Các ngươi đừng vội nản lòng. Kẻ đứng từ xa trên cây đằng kia không phải là hoàng thượng sao?"
" Đúng vậy! Lấy được thủ cấp của hắn, chúng ta sẽ được trọng thưởng!"
" Tiến lên!!!----"
Hoàng thượng cứ như nam châm hút sắt ấy nhỉ?
Khí thế bọn chúng vừa lụi tàn đôi chút khi thấy cái chết của tướng quân, giờ lại bùng lên nữa rồi...
Thật uổn công ta ra tay!
" Chà---- Bị phát hiện rồi!"- Hắn thản nhiên, cười nói như không.
" Ai bảo người bức dây động rừng. Có chút khoa trương rồi! Hahaha-----"
Kình Phong vác rìu trên vai, cười khằng khặc.
Cả hai đều khinh công, phi thẳng đến chỗ của Vương Dạ Nguyệt cùng đồng bọn đang đứng.
" Huyền huynh! Sao huynh...!"
Ngài ấy sau này sẽ định là vua của một nước. Trong thời khắc hỗn loạn này sao không nhanh chân rời đi. Hà cớ gì quay lại đây.
Huyền Chi Tử hiểu được ý tốt của nàng.
Nhưng bản thân hắn cho rằng, cả người thân của hắn, hắn còn không bảo vệ được. Nhìn thấy kẻ chết mà không cứu, làm sao đáng mặt quân tử mà trị vì một nước.
" Ta đến trã muội cây trâm cài tóc này!"
Huyền Chi Tử lấy ra cây trâm, định cài vào tóc của Dạ Nguyệt thì bị Mặc Ảnh ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-song-hanh-nuong-tu-dung-hong-tron/1124689/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.